Tôi gọi to...từ Điếm...gọi như một cái tên...Điếm rơi nước mắt... Khóc hả Điếm??? Không!!!Mưa rồi...c...không biết khóc đâu...
Ảnh minh họa.
_Em có cảm xúc không?
_Không!Em là một...con điếm...
_Một con điếm thì không được là người à???
_Nếu em là người...anh sẽ không mua em....
_Anh đã mua em à....anh mua em...hay anh mua chính anh???
_Không ...anh mua ...em....
Con điếm cười nham nhở...đôi mắt nó mở to...trợn tròn...nó rên lên trên giường... như một cái máy...lặp đi lặp lại với những chống chọi sống sót cuối cùng....
_Sao anh không chọn những con điếm khác...mà anh lại chọn em???
_Vì...em là con điếm..."người " nhất...
Con điếm"người"nhất, nó cười khanh khách,đập bốp vào đùi...ồ em là một con vật mang tính người nhất...trong số những con vật đang háu đói từng đêm không có đàn ông...suy cho cùng...nó có điều gì...và đã mất hẳn chưa,chiêm nghiệm kiếm khách bằng vốn tự có không giúp gì được cho nó...Con điếm mà...
Anh đến với con điếm hai ngày một lần,anh bo cho con điếm gấp đôi...anh đọc được trong mắt con điếm tia hia vọng...hay thân thể con điếm kia vẫn còn phơi phới...chưa nát tươm khi bị giày vò...
Anh không vần vò con điếm,anh tạo cảm giác cho con điếm thích...con điếm nhìn anh,ngưỡng mộ,một sự ban ơn cho những tiềm thức xáo trộn...
Anh bảo con điếm...anh trân trọng từng phút bên nó,anh không coi nó như dụng cụ để thoả mãn...Con điếm cười gằn rồi bất ngờ lo sợ...lo sợ...hạnh phúc...choán lấy con điếm...lôi xềnh xệch nó đến một miền trăn trở khác...tình đấy...không phải tiền đâu...
Anh bảo con điếm gầy quá...con điếm thao thao bất tuyệt kể về mấy thằng cha người to như voi...hành hạ con điếm...làm điếm vừa phải uống thuốc,vừa phải tiếp khách...Con điếm nhìn vào mắt anh,một giọt nước...oà ra..vỡ tan...anh không nói...lẳng lặng nắm tay con điếm...bàn tay thô ráp những năm đói kém quê nhà...bàn tay chưa một lần được nắm chặt tay đàn ông...trớ trêu...người ta cần lên giường...chứ không nắm tay tỏ tình đỏ mặt với nó...đĩ điếm mà...Con điếm giật mình trong tiềm thức...nó lau giọt lệ trên khuôn mặt anh,hất mái tóc anh sang bên,nó hôn lên tay anh...con điếm cần lắm...làm người...
Con điếm...không chịu tiếp khách...bà chủ giận,không cho điếm ăn...nó không khóc...nó rú bọc tiền,bọc tiền nhơ nhớp những cử chỉ lồng lộn trên giường...con điếm ngồi đếm...rút điện thoại,con điếm bỏ vào bọc tiền...
Anh mơn trớn những đường cong trên người con điếm,nhẹ nhàng...chăm chút...con điếm cọ má vào ngực anh...dư vị của nó...sắp đây thôi...sẽ là của anh...một mình anh...
Con điếm từ biệt anh...con điếm nghĩ về những dại khờ...thơ ngây đầu đời...bắt đầu lại nhé... những gì tốt đẹp nhất,con điếm khờ...con điếm dại...con điếm mãi yêu...yêu thật sâu...con điếm ngấm bùn chợt sáng lên trong miền kí ức...trong bắt đầu mới chớm...điếm à...điếm ơi...điếm làm người rồi...
Điếm cùng anh đưa bọc tiền và di động cho bà chủ...
_Sao rồi...điếm ơi...hạnh phúc chứ???
_Không!...điếm ngồi chờ...nhưng điếm chờ không nổi...anh đi mãi rồi...đi mãi ấy...anh đi mang theo phần người của điếm...anh có yêu điếm không,điếm không biết...nhưng anh đi và bà chủ bảo...anh không quay lại...điếm chỉ biết có vậy...
_Điếm sẽ đi đâu???
_Điếm xin lại tiền...và điếm vẫn làm điếm...điếm không là người...điếm sẽ rên...ừ...rên như một cái máy trên giường...ừ...điếm mà...
_Tôi không biết tên điếm,thôi...tôi viết tên điếm bằng chứ Đ in hoa nhé...Điếm...
Tôi gọi to...từ Điếm...gọi như một cái tên...Điếm rơi nước mắt...
_Khóc hả Điếm???
_Không!!!Mưa rồi...con vật...không biết khóc đâu...
Điếm...người...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây