(thongtin247) -
Tiểu Mai và Quân yêu nhau trong cảnh bần hàn. Một hôm hai người đi chơi phô rẽ vào một cửa hàng có treo một cái chuông gió. Bất chợt Tiểu Mai reo lên:
- Anh Quân ơi! Chiếc chương gió kia xinh biết bao!
Quân nói với người yêu:
- Nếu em thích thì anh sẽ mua cho em.
Nhưng khi anh nhìn mảnh giấy nhỏ đính trên chiếc chuông gió ghi giá 100 nghìn thì anh ngượng ngùng nhìn Tiểu Mai và nở nụ cười như cáo lỗi.
Về nhà Quân lấy giấy gấp một cái chuông gió như cái chuông bằng bạc treo ở cửa hàng.Chiếc chuông gió cũng xinh như thế, cũng màu tím như thề và anh đem tặng Tiểu Mai.
Tiểu Mai đã treo chuông gió bằng giấy Quân làm tặng mình treo ở đầu giường. Mỗi khi gió từ cửa sổ hé mở lùa vào, chiếc chuông gió đung đưa phát ra tiếng kêu sột sạot, khô khốc nhưng Tiểu Mai vẫn thấy tiếng chuông ngân nga lảnh lót. Cặp mắt Mai lúc này anh lên chứa chan hạnh phúc. Cô tự nhủ mình:"Mình sẽ mãi mãi treo chiếc chuông này trong tim mình".
Số phận đưa đẩy thế nào, Tiểu Mai không lấy Quân mà lấy Tân. Khi Tiểu Mai bước vào phòng của hai vợ chồng, cô lấy từ trong túi xách chiếc chuông gió bằng giấy Quân tặng mình treo ở đầu giường.
Tân thấy vậy liền nói với Tiểu Mai: "Chiếc chuông gió bằng giấy này thì treo lên làm gì?"Tiểu Mai bương bỉnh:"Nhưng em thấy nó đẹp thì em cứ treo."
Tân nói:" Chiếc chuông gió ấy là Quân tặng em chứ gì? Thảo nào!"Tiểu Mai im lặng...Cuối cùng Quân nói:"Thôi, em cứ treo lên cũng được."
Hôm sau, Tân ra cửa hàng mua chiếc chuông gió bằng bạc. Gió khẽ thổi làm chuông gió đung đưa kêu ting tag, rất vui tai.
Khi con trai của Tân và Mai lên ba tuổi, nó nghịch vặt mất một quả chuông gió bằng giấy và xé nát vụn đi, Tiểu Mai thấy vậy giận quá phát cho thằng bé mấy cái rõ đau, Tân thấy vậy chỉ im lặng.ANh lấy ra, gấp một quả chuông bằng giấy cũng tô màu tĩmâu chỉ vào và treo lên như cũ. Tiểu Mai thấy vậy, rưng rưng nước mắt nói với Tân:
-Anh thật tốt với em.Đứa con trai sợ mẹ, nên hkông dám nghịch vào chiếc chuông gió ấy nữa.Nó chỉ nghịch chiếc chuông bằng bạc. Nó rất thích nghe tiếng ting tang tinh tang phát ra từ chiếc chuông ấy.Nghe chán, thằng bé cũng vặt từ chiếc chuông ấy một quả để chơi, thấy vậy Tiểu Mai cũng chẳng đánh nó chẳng mắng nó. Tân cũng mặc kệ.Anh cũng hkông treo quả chuông đó lên chiếc chuông bạc nữa.Thế là quả chuông ấy thiếu đi một quả nhưng nó vẫn được treo lên đầu giường cùng với chiếc chuông làm bằng bạc.Khi có gió thổi chiếc chuông gió bằng bạc lại reo lên tinh tag tinh tag từng hồi.
Rồi không may, nhà Tân bị hỏa hoạn, Tân vội bế con và vợ chạy vội ra ngoài. Nhưng Tiểu Mai lại giằng tay ra, chạy vội vào trong. Tân kéo vợ ra, Tiểu Mai lại quẩy ra. Cô nói:
-Em vào trong lấy cái này.
Tân bảo:
-Để anh vào lấy ra cho.
Nói xong, anh xông vào căn nhà đang xông khói mù mịt để giật lấy chiếc chuông giấy rồi chạy ra ngoài.Chẳng may, Tân vấp ngưỡng cửa, ngã sõng xoài. Khi gượng dậy được, lửa đã cháy xém mặt anh.
Tân chạy ra khõi ngưỡng cửa thì ngất lịm đi.Chiếc chuông gió bằng giấy vẫn không mảy may suy suyển.Vừa lúc đó đội cứu hỏa đến. Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.
Sau một thời gian điều trị, Tân được tháo băng. Mặt anh hiện ra một gương ma95t nhăn nhún toàn sẹo.Tân uất ức đấm vỡ tan cái gương. Tay anh bị mảnh kính làm rách toạc ra, máu nhỏ xuống từng giọt, từng giọt xuống mặt đất.
Ra viện, Tân và đứa con bỏ đi biệt tích.Khi đi T6an viết một bức thư để cho Tiểu Mai:
"Mai!
Em hãy đi tìm và sống với Quân, người mà em vẫn yêu! Đừng tìm anh làm gì!Có tìm cũng hok thấy đâu. CHúc em được hạnh phúc."
Tiểu Mai đầm đìa nước mắt, cô nói:
-Sao anh lậi đối xử với em như thế? Em yêu anh cơ mà!Tiểu MAi ấp cái chuông bạc vào người, nước mắt cô từng giọt từng giọt nhỏ xuống cái chuông bằng bạc.
Mấy năm sau Quân li dị vợ. Anh tìm đến Tiểu MAi. Thế là cô lại về nhà Quân.Cô lại lấy từ trong chiếc túi ra chiếc chuông gió bằng bạc treo ở đầu giường. Mặt Quân trắng bệch ra như phủ một lớp băng trắng. Anh không muốn có kỉ vật của người đàn ông khác lưu lại trong nhà anh.
Cảm nhận được sự lãnh lẽo toát ra từ khuôn mặt Quân. Tiểu Mai lạnh lẽ lấy chiếc chuông gió bỏ vào túi.Sau đó cô xách túi đỉ ra khỏi nhà Quân.
Quân gọi:
-Tiểu Mai!Em đi đâu? Ở lại đây với anh!
Tiểu Mai lạnh lùng đáp:
-Anh đừng giữ tôi làm gì!Tiểu Mai lại quay về ở trong ngôi nhà của Tân.Cô lấy chiếc chuông gió bằng giấy ra và bật điêm đốt nó đi.Trong tích tắc, ngọn lửa đã biến chiếc chuông gió bằng giấy thành một dúm tro tàn.
Tiểu Mai lại treo chiếc chuông gió bằng bạc lên đầu giường. Cô thẫn thờ nhìn ngắn chiếc chuông mãi.
Gió thổi.
Chiếc chuông lại đong đưa đong đưa.Tiếng chuông lại kêu tinh tag tinh tag theo gió thổi đi xa mãi xa mãi.
Nước mắt Tiểu MAi lại trào ra, cô lại lẫm nhẫm gọi:
-Anh TÂn! Anh có nghe tiếng chuông gió tinh tag tinh tag không anh....
( lượm từ net)
Tiểu Mai và Quân yêu nhau trong cảnh bần hàn. Một hôm hai người đi chơi phô rẽ vào một cửa hàng có treo một cái chuông gió. Bất chợt Tiểu Mai reo lên:
- Anh Quân ơi! Chiếc chương gió kia xinh biết bao!
Quân nói với người yêu:
- Nếu em thích thì anh sẽ mua cho em.
Nhưng khi anh nhìn mảnh giấy nhỏ đính trên chiếc chuông gió ghi giá 100 nghìn thì anh ngượng ngùng nhìn Tiểu Mai và nở nụ cười như cáo lỗi.
Về nhà Quân lấy giấy gấp một cái chuông gió như cái chuông bằng bạc treo ở cửa hàng.Chiếc chuông gió cũng xinh như thế, cũng màu tím như thề và anh đem tặng Tiểu Mai.
Tiểu Mai đã treo chuông gió bằng giấy Quân làm tặng mình treo ở đầu giường. Mỗi khi gió từ cửa sổ hé mở lùa vào, chiếc chuông gió đung đưa phát ra tiếng kêu sột sạot, khô khốc nhưng Tiểu Mai vẫn thấy tiếng chuông ngân nga lảnh lót. Cặp mắt Mai lúc này anh lên chứa chan hạnh phúc. Cô tự nhủ mình:"Mình sẽ mãi mãi treo chiếc chuông này trong tim mình".
Số phận đưa đẩy thế nào, Tiểu Mai không lấy Quân mà lấy Tân. Khi Tiểu Mai bước vào phòng của hai vợ chồng, cô lấy từ trong túi xách chiếc chuông gió bằng giấy Quân tặng mình treo ở đầu giường.
Tân thấy vậy liền nói với Tiểu Mai: "Chiếc chuông gió bằng giấy này thì treo lên làm gì?"Tiểu Mai bương bỉnh:"Nhưng em thấy nó đẹp thì em cứ treo."
Tân nói:" Chiếc chuông gió ấy là Quân tặng em chứ gì? Thảo nào!"Tiểu Mai im lặng...Cuối cùng Quân nói:"Thôi, em cứ treo lên cũng được."
Hôm sau, Tân ra cửa hàng mua chiếc chuông gió bằng bạc. Gió khẽ thổi làm chuông gió đung đưa kêu ting tag, rất vui tai.
Khi con trai của Tân và Mai lên ba tuổi, nó nghịch vặt mất một quả chuông gió bằng giấy và xé nát vụn đi, Tiểu Mai thấy vậy giận quá phát cho thằng bé mấy cái rõ đau, Tân thấy vậy chỉ im lặng.ANh lấy ra, gấp một quả chuông bằng giấy cũng tô màu tĩmâu chỉ vào và treo lên như cũ. Tiểu Mai thấy vậy, rưng rưng nước mắt nói với Tân:
-Anh thật tốt với em.Đứa con trai sợ mẹ, nên hkông dám nghịch vào chiếc chuông gió ấy nữa.Nó chỉ nghịch chiếc chuông bằng bạc. Nó rất thích nghe tiếng ting tang tinh tang phát ra từ chiếc chuông ấy.Nghe chán, thằng bé cũng vặt từ chiếc chuông ấy một quả để chơi, thấy vậy Tiểu Mai cũng chẳng đánh nó chẳng mắng nó. Tân cũng mặc kệ.Anh cũng hkông treo quả chuông đó lên chiếc chuông bạc nữa.Thế là quả chuông ấy thiếu đi một quả nhưng nó vẫn được treo lên đầu giường cùng với chiếc chuông làm bằng bạc.Khi có gió thổi chiếc chuông gió bằng bạc lại reo lên tinh tag tinh tag từng hồi.
Rồi không may, nhà Tân bị hỏa hoạn, Tân vội bế con và vợ chạy vội ra ngoài. Nhưng Tiểu Mai lại giằng tay ra, chạy vội vào trong. Tân kéo vợ ra, Tiểu Mai lại quẩy ra. Cô nói:
-Em vào trong lấy cái này.
Tân bảo:
-Để anh vào lấy ra cho.
Nói xong, anh xông vào căn nhà đang xông khói mù mịt để giật lấy chiếc chuông giấy rồi chạy ra ngoài.Chẳng may, Tân vấp ngưỡng cửa, ngã sõng xoài. Khi gượng dậy được, lửa đã cháy xém mặt anh.
Tân chạy ra khõi ngưỡng cửa thì ngất lịm đi.Chiếc chuông gió bằng giấy vẫn không mảy may suy suyển.Vừa lúc đó đội cứu hỏa đến. Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.
Sau một thời gian điều trị, Tân được tháo băng. Mặt anh hiện ra một gương ma95t nhăn nhún toàn sẹo.Tân uất ức đấm vỡ tan cái gương. Tay anh bị mảnh kính làm rách toạc ra, máu nhỏ xuống từng giọt, từng giọt xuống mặt đất.
Ra viện, Tân và đứa con bỏ đi biệt tích.Khi đi T6an viết một bức thư để cho Tiểu Mai:
"Mai!
Em hãy đi tìm và sống với Quân, người mà em vẫn yêu! Đừng tìm anh làm gì!Có tìm cũng hok thấy đâu. CHúc em được hạnh phúc."
Tiểu Mai đầm đìa nước mắt, cô nói:
-Sao anh lậi đối xử với em như thế? Em yêu anh cơ mà!Tiểu MAi ấp cái chuông bạc vào người, nước mắt cô từng giọt từng giọt nhỏ xuống cái chuông bằng bạc.
Mấy năm sau Quân li dị vợ. Anh tìm đến Tiểu MAi. Thế là cô lại về nhà Quân.Cô lại lấy từ trong chiếc túi ra chiếc chuông gió bằng bạc treo ở đầu giường. Mặt Quân trắng bệch ra như phủ một lớp băng trắng. Anh không muốn có kỉ vật của người đàn ông khác lưu lại trong nhà anh.
Cảm nhận được sự lãnh lẽo toát ra từ khuôn mặt Quân. Tiểu Mai lạnh lẽ lấy chiếc chuông gió bỏ vào túi.Sau đó cô xách túi đỉ ra khỏi nhà Quân.
Quân gọi:
-Tiểu Mai!Em đi đâu? Ở lại đây với anh!
Tiểu Mai lạnh lùng đáp:
-Anh đừng giữ tôi làm gì!Tiểu Mai lại quay về ở trong ngôi nhà của Tân.Cô lấy chiếc chuông gió bằng giấy ra và bật điêm đốt nó đi.Trong tích tắc, ngọn lửa đã biến chiếc chuông gió bằng giấy thành một dúm tro tàn.
Tiểu Mai lại treo chiếc chuông gió bằng bạc lên đầu giường. Cô thẫn thờ nhìn ngắn chiếc chuông mãi.
Gió thổi.
Chiếc chuông lại đong đưa đong đưa.Tiếng chuông lại kêu tinh tag tinh tag theo gió thổi đi xa mãi xa mãi.
Nước mắt Tiểu MAi lại trào ra, cô lại lẫm nhẫm gọi:
-Anh TÂn! Anh có nghe tiếng chuông gió tinh tag tinh tag không anh....
( lượm từ net)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây