(thongtin247) -
… anh ta nói phải sòng phẳng để sau này, nếu không sống với nhau nữa cũng chẳng cấn cá, nợ nần gì…
Thời sinh viên, chị nổi tiếng vì đẹp, dịu dàng, lại học giỏi. Nhiều chàng trai si mê, nhưng mải học, chị chẳng để tâm đến ai. Đến năm thứ tư, chị có người yêu, mối tình tuyệt đẹp này đánh dấu bước ngoặt cuộc đời chị, để sau này chị phải chịu những đắng cay không thể chia sẻ cùng ai… … Chị yêu thầy giáo. Đó là một người thầy vô cùng đáng kính. Anh trở về từ chiến trường bom đạn với bao vết thương trên người và mảnh đạn găm trong đầu. Anh là người thầy nhiệt tình, hài hước, thương yêu học sinh nhất trong số tất cả những giảng viên mà chúng tôi được học…
Và, chị yêu anh, yêu từ những lần chứng kiến anh đau quằn quại với những vết thương trên khắp cơ thể. Chị yêu anh khi chứng kiến anh đang giảng bài lại ngã quỵ vì mảnh đạn trong đầu… Bao giờ chị cũng là người đến bên cạnh để đỡ anh dậy, bao giờ đôi mắt đẹp của chị cũng đăm đắm với hình ảnh của anh trên bục giảng, hoặc lấp lánh những giọt nước mắt khi anh đổ bệnh. Chị không giấu giếm tình cảm của mình. Chị yêu anh, tất cả lũ sinh viên nghèo bọn tôi đều ủng hộ chị. Anh tuyệt vời đến nỗi chúng tôi đều nghĩ anh xứng đáng được người phụ nữ đẹp và dịu dàng như chị chăm sóc.
Ai cũng ủng hộ và vui mừng cho tình yêu tuyệt đẹp của anh chị, duy chỉ có một người không vui, đó là Trường , người trồng cây chị suốt từ năm đại học thứ nhất, nhưng chưa bao giờ chị coi Trường hơn một người bạn...
Đám cưới của chị thật đơn sơ nhưng ấm cúng, vì lũ sinh viên bọn tôi dành nguyên cả mấy buổi tối đi kiếm hoa dại, lá dừa và bóng bay tết một cổng chào thật ấn tượng mừng hạnh phúc của họ. Chúng tôi còn góp nhặt những đồng tiền còm để mua tặng họ một bộ “đồ nghề nấu ăn” đủ cả rá, rổ, xoong, nồi, ấm , bát đũa và cả 15kg gạo. Chị cứ ôm chặt lấy mấy đứa bạn gái thân thiết, mà cười rạng rỡ, mà để nước mắt cứ tự nhiên trào ra. Chị đang hạnh phúc!
Nhưng, đúng là “Niềm vui ngắn chẳng tày gang!”. Anh, người thầy đáng kính ấy đã vĩnh viễn rời xa chị trong một cơn đau bệnh tật, không biết rằng chị đang mang trong mình một giọt máu của anh. Rồi con chị sinh ra lại chẳng có hình hài giống người bình thường, nó là một đứa trẻ dị dạng vì nhiễm chất độc da cam, cũng chết ngay khi mới chào đời.
Chị suy sụp tột độ. Chúng tôi. Lũ bạn bè cũ tìm đến động viên, an ủi, chia sẻ nỗi đau cùng chị. Và, thời gian nào cũng làm cho nỗi đau vơi cạn, chị vững vàng hơn, cương nghị hơn sau mất mát.
… Thấm thoắt hết 3 năm đoạn tang chồng và con, chị vẫn đi về lặng lẽ như cái bóng. Chị vẫn đẹp, một vẻ đẹp chín muồi trong nỗi đau và thăng trầm của cuộc sống. Rất nhiều người đàn ông vẫn bám theo chị.
Trường cũng vẫn là một trong số những người đàn ông đeo đuổi, an ủi động viên chị sau nỗi đau mất chồng con.
Bạn bè cũ đều nói chị đừng khép lòng mình, nếu Trường yêu chị như vậy, thì đoạn tang chồng con rồi, hãy cho Trường một cơ hội.
… Vậy rồi cũng đến lúc chị nhận lời Trường. Đám cưới nhỏ, gọn, ấm áp đánh dấu cái ngày chị chính thức làm vợ của Trường.
Chúng tôi đều thở phào, mong một cái kết có hậu sẽ đến với chị, vì ai cũng biết Trường yêu chị vô cùng. Chúng tôi lần lượt có gia đình, có con cái nên đều bận túi bụi với công việc, với gia đình nhỏ của mình.
Bẵng đi một thời gian, tôi không nhận được tin tức gì của chị. Bỗng một hôm chị gọi điện cho tôi, chị im lặng, chỉ nghe tiếng nấc của chị qua điện thoại, tôi đoán có điều gì chẳng lành…
Trông chị rộc rạc, tiều tụy còn hơn cả hồi chồng chị mất. Đôi mắt chị trũng sâu, gò má đen sạm, chứng tích của những đêm dài không ngủ.
Chị kể về cuộc hôn nhân với Trường. Trường yêu và say mê chị nhưng ích kỷ và rất độc đoán. Chị những tưởng sau mất mát ở cuộc hôn nhân đầu, chị sẽ được đền đáp bởi một người chồng thương yêu chị… Nhưng không, khi phát hiện ra chị vẫn còn gìn giữ những tấm ảnh, những kỷ vật của người chồng cũ, Trường như điên cuồng lên, xé tan những tấm ảnh, bắt chị vứt hết những kỷ vật đó vào sọt rác. Chị không chịu, thế là Trường giận chị, không nói không rằng hàng tháng trời.
Chị phải xuống nước xin lỗi, nén lòng chôn những kỷ vật của chồng cũ ở một nơi thật kín. Trường hết giận vợ, nhưng từ hôm đó anh ta lạnh nhạt hơn, nói năng khách sáo như người ngoài…
Chị lại nấc lên, nghẹn ngào không thành tiếng… Có ai đối xử với vợ như Trường không? Đêm nào sau mỗi lần ngủ với chị, Trường cũng rút ra một tờ bạc 50.000 đồng, đưa cho chị. Ban đầu chị không hiểu, nhưng thấy sự việc cứ lặp lại như vậy, chị hỏi thì Trường trả lời, đó là tiền công anh ta trả vì đã ngủ được với chị , anh ta nói phải sòng phẳng để sau này, nếu không sống với nhau nữa cũng chẳng cấn cá, nợ nần gì. Biết bao đêm chị không ngủ, bao đêm chị khóc ròng, bao lần chị van xin, nhưng sau mỗi lần sinh hoạt, Trường vẫn trả cho chị một tờ bạc, trị giá bằng một lần “tầu nhanh” với điếm.
Chị nói chị sẽ ra đi, chị không thể chịu được cách yêu thương quái đản của Trường dành cho chị. Đành rằng, những lúc ái ân, anh ta mê đắm, nâng niu vợ. Chưa một lần anh ta đánh đập hay chửi mắng chị, nhưng những đồng tiền anh ta trả sòng phẳng sau mỗi lần ngủ với chị, khiến chị không thể chịu đựng được…
Có thể anh ta ghen. Có thể anh ta cảm thấy sỉ nhục được chị anh ta mới hả hê. Nhưng chị có tội gì chứ? Tội quá trân trọng người chồng cũ? Hay tội chị không là duy nhất của Trường?
Làm sao để giúp chị thoát khỏi những ám ảnh, buồn tủi, bế tắc? Tôi và đám bạn cũ có nên gặp Trường để góp ý thẳng thắn về vấn đề này không? Hay để chị tự giải quyết theo tình cảm của mình!?
(ST)
… anh ta nói phải sòng phẳng để sau này, nếu không sống với nhau nữa cũng chẳng cấn cá, nợ nần gì…
Thời sinh viên, chị nổi tiếng vì đẹp, dịu dàng, lại học giỏi. Nhiều chàng trai si mê, nhưng mải học, chị chẳng để tâm đến ai. Đến năm thứ tư, chị có người yêu, mối tình tuyệt đẹp này đánh dấu bước ngoặt cuộc đời chị, để sau này chị phải chịu những đắng cay không thể chia sẻ cùng ai… … Chị yêu thầy giáo. Đó là một người thầy vô cùng đáng kính. Anh trở về từ chiến trường bom đạn với bao vết thương trên người và mảnh đạn găm trong đầu. Anh là người thầy nhiệt tình, hài hước, thương yêu học sinh nhất trong số tất cả những giảng viên mà chúng tôi được học…
Và, chị yêu anh, yêu từ những lần chứng kiến anh đau quằn quại với những vết thương trên khắp cơ thể. Chị yêu anh khi chứng kiến anh đang giảng bài lại ngã quỵ vì mảnh đạn trong đầu… Bao giờ chị cũng là người đến bên cạnh để đỡ anh dậy, bao giờ đôi mắt đẹp của chị cũng đăm đắm với hình ảnh của anh trên bục giảng, hoặc lấp lánh những giọt nước mắt khi anh đổ bệnh. Chị không giấu giếm tình cảm của mình. Chị yêu anh, tất cả lũ sinh viên nghèo bọn tôi đều ủng hộ chị. Anh tuyệt vời đến nỗi chúng tôi đều nghĩ anh xứng đáng được người phụ nữ đẹp và dịu dàng như chị chăm sóc.
Ai cũng ủng hộ và vui mừng cho tình yêu tuyệt đẹp của anh chị, duy chỉ có một người không vui, đó là Trường , người trồng cây chị suốt từ năm đại học thứ nhất, nhưng chưa bao giờ chị coi Trường hơn một người bạn...
Đám cưới của chị thật đơn sơ nhưng ấm cúng, vì lũ sinh viên bọn tôi dành nguyên cả mấy buổi tối đi kiếm hoa dại, lá dừa và bóng bay tết một cổng chào thật ấn tượng mừng hạnh phúc của họ. Chúng tôi còn góp nhặt những đồng tiền còm để mua tặng họ một bộ “đồ nghề nấu ăn” đủ cả rá, rổ, xoong, nồi, ấm , bát đũa và cả 15kg gạo. Chị cứ ôm chặt lấy mấy đứa bạn gái thân thiết, mà cười rạng rỡ, mà để nước mắt cứ tự nhiên trào ra. Chị đang hạnh phúc!
Nhưng, đúng là “Niềm vui ngắn chẳng tày gang!”. Anh, người thầy đáng kính ấy đã vĩnh viễn rời xa chị trong một cơn đau bệnh tật, không biết rằng chị đang mang trong mình một giọt máu của anh. Rồi con chị sinh ra lại chẳng có hình hài giống người bình thường, nó là một đứa trẻ dị dạng vì nhiễm chất độc da cam, cũng chết ngay khi mới chào đời.
Chị suy sụp tột độ. Chúng tôi. Lũ bạn bè cũ tìm đến động viên, an ủi, chia sẻ nỗi đau cùng chị. Và, thời gian nào cũng làm cho nỗi đau vơi cạn, chị vững vàng hơn, cương nghị hơn sau mất mát.
… Thấm thoắt hết 3 năm đoạn tang chồng và con, chị vẫn đi về lặng lẽ như cái bóng. Chị vẫn đẹp, một vẻ đẹp chín muồi trong nỗi đau và thăng trầm của cuộc sống. Rất nhiều người đàn ông vẫn bám theo chị.
Trường cũng vẫn là một trong số những người đàn ông đeo đuổi, an ủi động viên chị sau nỗi đau mất chồng con.
Bạn bè cũ đều nói chị đừng khép lòng mình, nếu Trường yêu chị như vậy, thì đoạn tang chồng con rồi, hãy cho Trường một cơ hội.
… Vậy rồi cũng đến lúc chị nhận lời Trường. Đám cưới nhỏ, gọn, ấm áp đánh dấu cái ngày chị chính thức làm vợ của Trường.
Chúng tôi đều thở phào, mong một cái kết có hậu sẽ đến với chị, vì ai cũng biết Trường yêu chị vô cùng. Chúng tôi lần lượt có gia đình, có con cái nên đều bận túi bụi với công việc, với gia đình nhỏ của mình.
Bẵng đi một thời gian, tôi không nhận được tin tức gì của chị. Bỗng một hôm chị gọi điện cho tôi, chị im lặng, chỉ nghe tiếng nấc của chị qua điện thoại, tôi đoán có điều gì chẳng lành…
Trông chị rộc rạc, tiều tụy còn hơn cả hồi chồng chị mất. Đôi mắt chị trũng sâu, gò má đen sạm, chứng tích của những đêm dài không ngủ.
Chị kể về cuộc hôn nhân với Trường. Trường yêu và say mê chị nhưng ích kỷ và rất độc đoán. Chị những tưởng sau mất mát ở cuộc hôn nhân đầu, chị sẽ được đền đáp bởi một người chồng thương yêu chị… Nhưng không, khi phát hiện ra chị vẫn còn gìn giữ những tấm ảnh, những kỷ vật của người chồng cũ, Trường như điên cuồng lên, xé tan những tấm ảnh, bắt chị vứt hết những kỷ vật đó vào sọt rác. Chị không chịu, thế là Trường giận chị, không nói không rằng hàng tháng trời.
Chị phải xuống nước xin lỗi, nén lòng chôn những kỷ vật của chồng cũ ở một nơi thật kín. Trường hết giận vợ, nhưng từ hôm đó anh ta lạnh nhạt hơn, nói năng khách sáo như người ngoài…
Chị lại nấc lên, nghẹn ngào không thành tiếng… Có ai đối xử với vợ như Trường không? Đêm nào sau mỗi lần ngủ với chị, Trường cũng rút ra một tờ bạc 50.000 đồng, đưa cho chị. Ban đầu chị không hiểu, nhưng thấy sự việc cứ lặp lại như vậy, chị hỏi thì Trường trả lời, đó là tiền công anh ta trả vì đã ngủ được với chị , anh ta nói phải sòng phẳng để sau này, nếu không sống với nhau nữa cũng chẳng cấn cá, nợ nần gì. Biết bao đêm chị không ngủ, bao đêm chị khóc ròng, bao lần chị van xin, nhưng sau mỗi lần sinh hoạt, Trường vẫn trả cho chị một tờ bạc, trị giá bằng một lần “tầu nhanh” với điếm.
Chị nói chị sẽ ra đi, chị không thể chịu được cách yêu thương quái đản của Trường dành cho chị. Đành rằng, những lúc ái ân, anh ta mê đắm, nâng niu vợ. Chưa một lần anh ta đánh đập hay chửi mắng chị, nhưng những đồng tiền anh ta trả sòng phẳng sau mỗi lần ngủ với chị, khiến chị không thể chịu đựng được…
Có thể anh ta ghen. Có thể anh ta cảm thấy sỉ nhục được chị anh ta mới hả hê. Nhưng chị có tội gì chứ? Tội quá trân trọng người chồng cũ? Hay tội chị không là duy nhất của Trường?
Làm sao để giúp chị thoát khỏi những ám ảnh, buồn tủi, bế tắc? Tôi và đám bạn cũ có nên gặp Trường để góp ý thẳng thắn về vấn đề này không? Hay để chị tự giải quyết theo tình cảm của mình!?
(ST)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây