Với những gì mình có, tôi luôn tự hào vì con gái tự tìm đến ngả vào lòng tôi mà tôi chẳng cần phải tán. Thế nhưng, tôi đã không thể chinh phục được em chỉ vì thằng kỹ sư bình thường về nhiều mặt đó…
Anh N thân mến,
Tôi chưa bao giờ phải tán gái, bởi các cô gái toàn tự đổ vào tôi. Có lẽ các cô thích danh, thích tiền nên lao vào tôi, còn tôi cũng chẳng yêu cô nào hết, chỉ xem họ như trò giải trí. Tôi quen vứt tiền để đổi lại những gì mình muốn.
Tôi quá tự kiêu với những gì mình có, nào là học thức, chức danh giám đốc một công ty hàng trăm nhân viên đang thịnh, quan hệ với nhiều vị tên tuổi, một doanh nhân trẻ được nhiều người biết đến… Chúng khiến tôi tự tin rằng, một khi tôi đã thích cô nào thì họ sẽ không bao giờ từ chối tôi.
Tất cả những điều đó đúng với các cô khác nhưng lại không hề đúng với Ánh.
Khi gặp Ánh, tôi tìm thấy tình yêu thật sự. Ánh cũng đã khiến tôi nhận ra rằng tiền không phải là tất cả và không phải cái gì cũng mua được bằng tiền: Cô ấy đã từ chối tôi và tất cả những hào quang quanh tôi để đi theo một anh chàng kỹ sư rất bình thường về nhiều mặt…
Để kể về câu chuyện của mình, tôi xin viết ra đây lá thư mà Ánh đã gửi tôi khi từ chối tình cảm của tôi để đến với theo chàng kỹ sư đó. Những nét chữ tròn trĩnh, đẹp đẽ của người con gái đã làm tôi rung cảm thật sự ngay lần đầu bắt gặp giờ như lưỡi dao cứa vào tim kẻ chinh phục này:
“Anh Chiến thân!
Rất nhiều lần anh hỏi “tại sao” sau mỗi lần em lắc đầu từ chối lời yêu của anh. Em trách mình không đủ can đảm để trả lời cho anh biết.
Tình yêu anh dành cho em là chân thành nhưng trái tim em chỉ có một và nó thuộc về Trường mất rồi. Hôm qua anh thắc mắc “Trường có gì hơn anh mà em lại yêu nó?”. Em cũng chẳng biết nữa. Cả tối qua em khóc rồi viết lá thư này, có thể khi đọc nó anh sẽ bị tổn thương song như thế sẽ tốt hơn cho chúng ta, anh ạ.
Trường đến sau anh một thời gian và bây giờ đang công tác tận Sài Gòn xa lắc. Vậy mà hình ảnh anh ấy luôn xuất hiện chiếm hữu tâm trí em. Tình cảm em dành cho Trường là tình yêu nồng nàn, là nỗi nhớ da diết, cháy bỏng.
Em không phải là kẻ thích so sánh thiệt hơn. Em chỉ nghĩ sao nói vậy, tình yêu là sự mách bảo của con tim, anh đến trước nhưng Trường lại làm tim em biết rung động, biết loạn nhịp và biết yêu.
Anh kinh nghiệm ngoài cuộc sống nhiều. Sao anh lại quên khi yêu, ngoài người mình yêu còn mọi người xung quanh nữa. Anh đến nhà em lần đầu mà chỉ biết mỗi em trong khi Trường đến lại khác hẳn. Cậu ấy biết lắng nghe, tìm ra điểm chung với các thành viên trong gia đình để hoà đồng thân thiết. Chính vì thế, cậu ấy được lòng bố mẹ em.
Trường chỉ là kỹ sư viễn thông bình thường, không tài năng, không đẹp trai hào hoa bằng một người mới 30 tuổi đã là giám đốc doanh nghiệp như anh. Tuổi trẻ lại thành đạt đã cho anh cá tính mạnh mẽ. Tuy nhiên mạnh mẽ tới mức gia trưởng như anh đủ khiến em sợ.
Em chỉ bị cảm lạnh thông thường, anh bắt em phải bỏ học tới bệnh viện khám, mua toàn thuốc đắt tiền bắt em uống. Anh cấm em nhắn tin, bảo rằng điện thoại để gọi, gọi hết bao nhiêu tiền anh trả. Anh dẫn em đến khách sạn to, nhà hàng nổi tiếng để ăn tiệc đứng, tiệc ngồi, mỗi bữa mấy trăm $ làm em lúng túng. Quần áo anh tặng toàn hàng hiệu mua trong các shop đắt tiền, tên tuổi khiến em bối rối, từ chối thậm chí không nhận. Anh cho rằng em kiêu?
Cũng là sự quan tâm, khi biết em cảm, Trường hỏi han rồi mua thuốc cho em, chỉ mấy vỉ thuốc cảm thông thường cùng lời nói “Anh bị cảm hay uống thuốc này là khỏi. Em dùng thử đi, mai sẽ đỡ ngay” mà em thấy ấm lòng. Trường vẫn gọi điện, thỉnh thoảng lại nhắn tin. Những tin nhắn đầy ắp sự quan tâm vừa kín đáo lại không làm phiền em phải đứng lên ra ngoài trong giờ làm việc, giờ học hay trong phòng họp. Trường biết em thích ăn món ăn dân dã, thích mặc những bộ đồ giản dị, không cầu kỳ nên lâu lại cùng em lê la ở các quán hàng rong, các cửa hàng bình bình trong thành phố.
Thỉnh thoảng vào buổi sáng, em nhận được bài hát mình thích từ chương trình quà tặng âm nhạc qua điện thoại hay đài FM. Để đánh đúng tâm lý em, Trường đã phải mất thời gian để đăng ký với nhà đài. Trường cũng tỉ mẩn xếp hàng cả tiếng đồng hồ cốt sao mua bằng được vé bộ phim hài em thích. Đó là món quà vô cùng ý nghĩa, em trân trọng nâng niu, thoải mái nhận lời chứ em không muốn bị ép đi xem một chương trình ca nhạc đình đám hay bộ phim đang nổi đoạt giải nọ, giải kia được các rạp tung hô…
Trường sẵn sàng dành cả ngày chủ nhật để nói chuyện, tâm sự, chia sẻ cùng em mọi thứ trong cuộc sống. Lắng nghe mong ước của em về công việc, gia đình và nhiều chuyện tương lai khác. Có thể chui vào bếp phụ em nấu bữa cơm hay dỗ dành bé Bi, con chị gái em đang khóc. Còn anh, ngày chủ nhật anh còn bận với chiếc cần ở một hồ câu nào đó hay cùng bạn bè đánh bài, uống rượu, đôi khi lên sàn nhảy.
Em biết anh là người tốt, yêu và lấy anh, em sẽ có cuộc sống đầy đủ, không thiếu vật chất. Khi đó, em sẽ ở nhà chăm sóc gia đình, nuôi dạy con cái mà không cần đi làm việc. Anh sẽ quyết định mọi thứ và em là người thi hành.
Em cũng biết rằng, lập gia đình với Trường, em sẽ phải cố gắng nhiều hơn trong cuộc sống bởi cả hai chưa có gì cả, mọi thứ đều phải xây dựng từ đầu. Nhưng sẽ là sự bình đẳng em hằng mong đợi.
Anh Chiến ạ, em rất tôn trọng và coi anh như một người anh trai. Em cảm ơn khóa học nhân sự đã cho em gặp anh. Chúng mình luôn là bạn tốt anh nhé. Em tin rằng, có rất nhiều cô gái muốn làm vợ anh, chỉ chờ anh đồng ý mà thôi. Em chúc anh sớm tìm ra người ấy”.
Kết thúc là chữ ký tên Ánh. Tôi đã thành kẻ thất tình! Trả thù Ánh, chơi xấu Trường ư? Có kẻ khích tôi như vậy. Không bao giờ tôi làm thế. Tôi mong Ánh hạnh phúc bên Trường, mừng cho cô ấy tìm được người mình yêu dù trong lòng tôi nỗi buồn đang xâm chiếm. Dù sao tôi cũng cám ơn Ánh bởi cô ấy đã cho tôi nhìn nhận đúng bản thân mình trong tình yêu.
Theo Afamily
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây