Chap 1 : Mưa Lạnh Buốt
"........ Mưa rơi nhẹ, liệu mưa có xin lỗi hết những lỗi lầm mà mưa đã gây ra ........"
"........Mưa lạnh nhưng vẫn cuốn hút một con người........................"
Nó _ một con bé bình thường, ngoại hình nhìn cũng được không đến nổi xấu, gia đình bình thường cũng hạnh phúc nhưng đôi lúc có một sự cố nho nhỏ, bạn bè cũng nhiều nhưng để nói là thân thì không có, nó chỉ thoải mái với một thứ.
"...........................mưa.............. .... ............."
Nó được cái học ổn, hoạt bát và cười nhiều, nó thích cười nhưng chưa có nụ cười nào thật sự tất cả chỉ là sự giả tạo........... một lớp vỏ bọc do nó tạo ra để tự bảo vệ bản thân.
Hôm nay trời lại mưa, ngồi trong lớp mà mắt nó chẳng có hứng thú gì để nhìn lên bảng hay nói cách khác là trên bảng chẳng có gì để nó quan tâm, chỉ ủ rủ nhìn ra ngoài cửa số se
lạnh ấy.
Nhìn từng giọt mưa rơi nhẹ xuống hành lang lớp học nó không biết tại sao lại thích thú đến lạ kì. Chốc chốc lại nhướng mắt lên bảng rồi gật gù với bài giảng của cô ra vẻ như hiểu và sau đó lại đưa mắt nhìn ra ô cửa sổ.
"................................... mưa vẫn không ngớt ...................................."
Âm thanh rơi đều đều của từng giọt mưa, tiếng xe cộ chạy ngoài đường rồi lại có tiếng còi của chiếc ô tô nào đấy, những giọt nước nhẹ lướt mình qua từng khe lá và khẽ động lại một ít trên các chiếc là xinh, dường như để lại một cái gì đó trên thân lá
"...............hương vị lạnh buốt của mưa........................."
Tất cả như xướng lên một bản nhạc hòa ca thú vị. Nó đắm chìm mình vào bản nhạc bất tuyệt ấy và miệng nhép theo âm thanh mà nó nghe đc. Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học đã đưa nó trở về hiện tại và ra khỏi bản nhạc du dương hay đó, có chút tiếc nuối với nó.
" .................... mưa vẫn rơi, gió rít qua từng khe cửa sổ ............."
Nó bước ra khỏi lớp, ngoài trời lạnh buốt, nhưng nó cứ bước thẳng mặc cho gió đang ập vào mặt, tạt thêm từng giọt mưa nhưng nó cứ bước chỉ vì một lí do đơn giản
"..............nó yêu mưa ................. "
Nhà xe dần dần đã thưa người bớt, chỉ còn lại vài người, bỗng nó nhớ đến lời hẹn của Kate, hôm nay Kate bảo nó chờ Kate vì Kate có chuyện muốn nói. Lớp Kate vẫn chưa ra và nó cũng không có ý định chờ Kate chỉ tại vì hôm nay trời " mưa " nên nó cũng không về được và sẵn tiện thì nó đứng lại chờ Kate luôn thôi.
Sân trường chỉ nghe tiếng " lạch bạch " của mưa và vài tiếng than lên vì lạnh của những người còn ở lại và trong số ấy có nó, miệng nó run cầm cập vì lạnh, chợt nó tiếng Kate ở phía sau :
- Rain chưa về hả ?- Kate hỏi nhẹ nhàng.
- Ừ!!! mưa quá à nhưng Kate nói có chuyện muốn nói với Rain mà ??- Nó đưa đôi mắt tròn, to, đen nhìn anh.
-.....Kate .....muốn...... bọn mình dừng lại đây nhé !- Kate ậm ừ nói mà không ngước lên nhìn nó, nó ngạc nhiên vô cùng, không thể tin vào tai nó nữa, đây là lời nói của Kate ư, nó im lặng một hồi lâu không thốt nên lời, Kate vẫn với anh mắt xin lỗi ấy nhưng.........tại sao Kate lại làm vậy :
- Tai sao ??- Nó lạnh lùng hỏi như muốn biết được lí do chính đang nào đó, ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Kate.
- Kate.....Kate....không thể chiệu đựng nổi tính tình của Rain nữa !!! Rain hiểu cho Kate.
Kate vừa dứt câu thì nó đã chạy mất, nó chạy hết mức có thể giữa cơn mưa lạnh buốt , giọt nước mưa ập mạnh vào mặt nó khiến nó lạnh rát nhưng cơn mưa ấy không làm nó đau bằng những lời nói của Kate " Chia tay ư ? " nó tự lẩm bẩm trong miệng, đúng vậy điều này nó đã biết trước rồi cơ mà.
Nó chưa bao giờ yêu anh mà, nó đến với anh chỉ vì anh yêu nó và mọi người kể cả gia đình nó đều muốn nó với anh là một cặp vì hai đứa rất hợp nhau, thế là nó đồng ý quen Kate thôi mà chưa hề suy nghĩ một cách chình chắn, nó chỉ nghĩ Kate yêu nó và nó quen Kate thôi nó không biết đến điều gì khác.
6 tháng trôi qua nhanh nó và Kate quen nhau như bao cặp khác, nhưng các vấn đề ở đây là một khoảng cách vô hình ngăn cản nó và anh gần nhau có thể lờ mờ hiểu cái khoảng cách ấy xuất phát từ việc chỉ mình anh yêu nó đơn phương mà nó chưa hề yêu anh.
Những cuộc đi chơi toàn do Kate chủ động nó chỉ cười như đang hạnh phúc nhưng anh biết nụ cười ấy rất miễn cưỡng, cái khoảng cách ấy rất khó phá vỡ dù Kate có cố gắng đi nữa. Anh vẫn chịu đừng và che giấu một mình để nó được vui vẻ và để nó không thấy có lỗi với Kate. 6 tháng trôi qua Kate vẫn chịu đựng một mình mà không hề nói một lời cũng bởi vì một lí do : ".............. Kate yêu nó ...................... "
Kate thà chịu đựng mà còn hơn là mất nó, điều làm anh đau lòng nhất là nó vừa mới nhận được một học bổng du học New York qua kì thi khắc nghiệt và lúc ấy anh luôn ở bên động viên, chia sẽ khi nó mệt mỏi nhất, khi nó muốn bỏ cuộc nhất.
Anh luôn muốn nó thi đậu dù cho anh biết anh sẽ xa nó, ngày nó vào phòng thi một cách tự tin vì bài vở đã nắm chắc thì anh cứ thấp thỏm ngồi đứng không yên, trước khi vào phòng thi thì nó nhận được một tin nhắn ủng hộ, khích lệ, thi xong nó lại nhận được một tin nhắn hỏi thăm.
Kate biết sẽ có ngày này nhưng anh không nghĩ nó đến nhanh như vậy và dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng anh vẫn thấy sốc. Hôm nay khi anh nói chia tay với nó, nọ hụt hẫng vô độ. Nó chợt nhận ra một cảm giác mất mát khó tả, có một cảm giác muốn níu kéo mơ hồ nào ấy xuất hiện trong nó, nó biết rồi sẽ có ngày này nó biết nó sẽ không đau vì nó đâu yêu Kate nhưng sao lạ thật tim nó đau nhói.
Đau hơn là nó nghĩ, đầu óc trống rỗng nước mắt lăn dài cùng những hạt mưa, nó chợt nhận ra nó đã yêu Kate mất rồi, yêu nhiều hơn nó nghĩ, câu nói của Kate cứ hiện hữu trong đầu nó " Kate không thể chiệu nổi tính tình của Rain nữa ". Nó câm phẫn khi nghe câu nói đó của Kate, nó bỏ về giữa màn mưa.
"......................... mưa lạnh buốt, mưa làm con người ta đau ......................."
" Mọi thứ đã chấm dứt " nó thầm nghĩ như vậy nhưng nó hiểu nó đã tàn nhẫn với Kate thế nào, nó đã đối xử với anh như thế nào, nó đã cho anh chờ nhiều cơn mưa, nó đã không quan tâm đến Kate khi anh cần nó nhất........dù vẫn trách, giận Kate nhưng nó tự nghĩ có không có quyền như thế nữa đối với anh.
Và ngày đi du học của nó cũng đến, nó ra sân bay gia đình và bạn bè đến tiễn nó, trong đó có Joe - là bạn thân của Kate nó cũng xem Joe như một người anh, nó kính trọng Joe lắm, nó ôm lần lượt từng người để chia tay. Cố nán lại thêm 5 phút nữa chỉ để chờ một người "................ Kate ơi ................ " Joe bước lại gần nó và nói :
- Thằng Kate không đến đâu em ạ, nó bảo với anh là nói với em đi bình an , nó chúc em hạnh phúc đấy !!!- Joe nhìn nó.
- ......Cám ơn anh, à anh hứa là chăm sóc cho Kate anh nhé !!- Nó coi Joe như anh ruột nó vậy, có chuyện gì cũng nhờ Joe.
- Uh anh hứa mà, em cũng tự chăm sóc bản thân nhé.
Cũng đã đến giờ lên máy bay, nó kéo lê chiếc va li đi và ngoái lại nhìn nhưng không thấy bóng dáng thân quen ấy
".................. Có một người đã nhìn theo bóng dáng bé xíu của nó bước đi cho đến khi khuất bóng .............................. "
(con nua...)
(suu tam)
"........ Mưa rơi nhẹ, liệu mưa có xin lỗi hết những lỗi lầm mà mưa đã gây ra ........"
"........Mưa lạnh nhưng vẫn cuốn hút một con người........................"
Nó _ một con bé bình thường, ngoại hình nhìn cũng được không đến nổi xấu, gia đình bình thường cũng hạnh phúc nhưng đôi lúc có một sự cố nho nhỏ, bạn bè cũng nhiều nhưng để nói là thân thì không có, nó chỉ thoải mái với một thứ.
"...........................mưa.............. .... ............."
Nó được cái học ổn, hoạt bát và cười nhiều, nó thích cười nhưng chưa có nụ cười nào thật sự tất cả chỉ là sự giả tạo........... một lớp vỏ bọc do nó tạo ra để tự bảo vệ bản thân.
Hôm nay trời lại mưa, ngồi trong lớp mà mắt nó chẳng có hứng thú gì để nhìn lên bảng hay nói cách khác là trên bảng chẳng có gì để nó quan tâm, chỉ ủ rủ nhìn ra ngoài cửa số se
lạnh ấy.
Nhìn từng giọt mưa rơi nhẹ xuống hành lang lớp học nó không biết tại sao lại thích thú đến lạ kì. Chốc chốc lại nhướng mắt lên bảng rồi gật gù với bài giảng của cô ra vẻ như hiểu và sau đó lại đưa mắt nhìn ra ô cửa sổ.
"................................... mưa vẫn không ngớt ...................................."
Âm thanh rơi đều đều của từng giọt mưa, tiếng xe cộ chạy ngoài đường rồi lại có tiếng còi của chiếc ô tô nào đấy, những giọt nước nhẹ lướt mình qua từng khe lá và khẽ động lại một ít trên các chiếc là xinh, dường như để lại một cái gì đó trên thân lá
"...............hương vị lạnh buốt của mưa........................."
Tất cả như xướng lên một bản nhạc hòa ca thú vị. Nó đắm chìm mình vào bản nhạc bất tuyệt ấy và miệng nhép theo âm thanh mà nó nghe đc. Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học đã đưa nó trở về hiện tại và ra khỏi bản nhạc du dương hay đó, có chút tiếc nuối với nó.
" .................... mưa vẫn rơi, gió rít qua từng khe cửa sổ ............."
Nó bước ra khỏi lớp, ngoài trời lạnh buốt, nhưng nó cứ bước thẳng mặc cho gió đang ập vào mặt, tạt thêm từng giọt mưa nhưng nó cứ bước chỉ vì một lí do đơn giản
"..............nó yêu mưa ................. "
Nhà xe dần dần đã thưa người bớt, chỉ còn lại vài người, bỗng nó nhớ đến lời hẹn của Kate, hôm nay Kate bảo nó chờ Kate vì Kate có chuyện muốn nói. Lớp Kate vẫn chưa ra và nó cũng không có ý định chờ Kate chỉ tại vì hôm nay trời " mưa " nên nó cũng không về được và sẵn tiện thì nó đứng lại chờ Kate luôn thôi.
Sân trường chỉ nghe tiếng " lạch bạch " của mưa và vài tiếng than lên vì lạnh của những người còn ở lại và trong số ấy có nó, miệng nó run cầm cập vì lạnh, chợt nó tiếng Kate ở phía sau :
- Rain chưa về hả ?- Kate hỏi nhẹ nhàng.
- Ừ!!! mưa quá à nhưng Kate nói có chuyện muốn nói với Rain mà ??- Nó đưa đôi mắt tròn, to, đen nhìn anh.
-.....Kate .....muốn...... bọn mình dừng lại đây nhé !- Kate ậm ừ nói mà không ngước lên nhìn nó, nó ngạc nhiên vô cùng, không thể tin vào tai nó nữa, đây là lời nói của Kate ư, nó im lặng một hồi lâu không thốt nên lời, Kate vẫn với anh mắt xin lỗi ấy nhưng.........tại sao Kate lại làm vậy :
- Tai sao ??- Nó lạnh lùng hỏi như muốn biết được lí do chính đang nào đó, ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Kate.
- Kate.....Kate....không thể chiệu đựng nổi tính tình của Rain nữa !!! Rain hiểu cho Kate.
Kate vừa dứt câu thì nó đã chạy mất, nó chạy hết mức có thể giữa cơn mưa lạnh buốt , giọt nước mưa ập mạnh vào mặt nó khiến nó lạnh rát nhưng cơn mưa ấy không làm nó đau bằng những lời nói của Kate " Chia tay ư ? " nó tự lẩm bẩm trong miệng, đúng vậy điều này nó đã biết trước rồi cơ mà.
Nó chưa bao giờ yêu anh mà, nó đến với anh chỉ vì anh yêu nó và mọi người kể cả gia đình nó đều muốn nó với anh là một cặp vì hai đứa rất hợp nhau, thế là nó đồng ý quen Kate thôi mà chưa hề suy nghĩ một cách chình chắn, nó chỉ nghĩ Kate yêu nó và nó quen Kate thôi nó không biết đến điều gì khác.
6 tháng trôi qua nhanh nó và Kate quen nhau như bao cặp khác, nhưng các vấn đề ở đây là một khoảng cách vô hình ngăn cản nó và anh gần nhau có thể lờ mờ hiểu cái khoảng cách ấy xuất phát từ việc chỉ mình anh yêu nó đơn phương mà nó chưa hề yêu anh.
Những cuộc đi chơi toàn do Kate chủ động nó chỉ cười như đang hạnh phúc nhưng anh biết nụ cười ấy rất miễn cưỡng, cái khoảng cách ấy rất khó phá vỡ dù Kate có cố gắng đi nữa. Anh vẫn chịu đừng và che giấu một mình để nó được vui vẻ và để nó không thấy có lỗi với Kate. 6 tháng trôi qua Kate vẫn chịu đựng một mình mà không hề nói một lời cũng bởi vì một lí do : ".............. Kate yêu nó ...................... "
Kate thà chịu đựng mà còn hơn là mất nó, điều làm anh đau lòng nhất là nó vừa mới nhận được một học bổng du học New York qua kì thi khắc nghiệt và lúc ấy anh luôn ở bên động viên, chia sẽ khi nó mệt mỏi nhất, khi nó muốn bỏ cuộc nhất.
Anh luôn muốn nó thi đậu dù cho anh biết anh sẽ xa nó, ngày nó vào phòng thi một cách tự tin vì bài vở đã nắm chắc thì anh cứ thấp thỏm ngồi đứng không yên, trước khi vào phòng thi thì nó nhận được một tin nhắn ủng hộ, khích lệ, thi xong nó lại nhận được một tin nhắn hỏi thăm.
Kate biết sẽ có ngày này nhưng anh không nghĩ nó đến nhanh như vậy và dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng anh vẫn thấy sốc. Hôm nay khi anh nói chia tay với nó, nọ hụt hẫng vô độ. Nó chợt nhận ra một cảm giác mất mát khó tả, có một cảm giác muốn níu kéo mơ hồ nào ấy xuất hiện trong nó, nó biết rồi sẽ có ngày này nó biết nó sẽ không đau vì nó đâu yêu Kate nhưng sao lạ thật tim nó đau nhói.
Đau hơn là nó nghĩ, đầu óc trống rỗng nước mắt lăn dài cùng những hạt mưa, nó chợt nhận ra nó đã yêu Kate mất rồi, yêu nhiều hơn nó nghĩ, câu nói của Kate cứ hiện hữu trong đầu nó " Kate không thể chiệu nổi tính tình của Rain nữa ". Nó câm phẫn khi nghe câu nói đó của Kate, nó bỏ về giữa màn mưa.
"......................... mưa lạnh buốt, mưa làm con người ta đau ......................."
" Mọi thứ đã chấm dứt " nó thầm nghĩ như vậy nhưng nó hiểu nó đã tàn nhẫn với Kate thế nào, nó đã đối xử với anh như thế nào, nó đã cho anh chờ nhiều cơn mưa, nó đã không quan tâm đến Kate khi anh cần nó nhất........dù vẫn trách, giận Kate nhưng nó tự nghĩ có không có quyền như thế nữa đối với anh.
Và ngày đi du học của nó cũng đến, nó ra sân bay gia đình và bạn bè đến tiễn nó, trong đó có Joe - là bạn thân của Kate nó cũng xem Joe như một người anh, nó kính trọng Joe lắm, nó ôm lần lượt từng người để chia tay. Cố nán lại thêm 5 phút nữa chỉ để chờ một người "................ Kate ơi ................ " Joe bước lại gần nó và nói :
- Thằng Kate không đến đâu em ạ, nó bảo với anh là nói với em đi bình an , nó chúc em hạnh phúc đấy !!!- Joe nhìn nó.
- ......Cám ơn anh, à anh hứa là chăm sóc cho Kate anh nhé !!- Nó coi Joe như anh ruột nó vậy, có chuyện gì cũng nhờ Joe.
- Uh anh hứa mà, em cũng tự chăm sóc bản thân nhé.
Cũng đã đến giờ lên máy bay, nó kéo lê chiếc va li đi và ngoái lại nhìn nhưng không thấy bóng dáng thân quen ấy
".................. Có một người đã nhìn theo bóng dáng bé xíu của nó bước đi cho đến khi khuất bóng .............................. "
(con nua...)
(suu tam)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây