Chap 2 : Mưa Nhung Nhớ.
"........ Mưa rơi nhẹ, liệu mưa có xin lỗi hết những lỗi lầm mà mưa đã gây ra ........"
"........Mưa lạnh nhưng vẫn cuốn hút một con người........................"
Tại New York
3 tháng trôi qua nhanh, nó cứ mong chờ một tin nhắn dù chỉ là một tin nhắn hỏi thăm thôi nhưng không có. Ngày nào nó cũng tranh thủ một ít thời gian để online và mỗi khi online thì nó luôn luôn để cái status.........." chờ một người..."........ cũng để chỉ thấy được một cái buzz và một nick chat quen thuộc cộng với các lời hỏi thăm ân cần, chân thành nhưng vẫn không thấy, hầu như chỉ có những tin nhắn offline của bạn bè và gia đình thân yêu của nó.
Kate đã quên nó thật rồi ư ??? Thật khó cho nó để tin điều ấy. Anh dễ dàng quên nó thế sao???? Một lý do chia tay đơn giản mà có thể đánh mất đi hết những kỉ niệm đã có sao?? Nó luôn nghĩ đến những gì tốt đẹp mà nó đã có với Kate nhưng có một thứ luôn gắn bó với cả hai "............mưa..............."
3 tháng ở New York đồng nghĩa với 3 tháng nó chưa ngắm được một giọt mưa nào và cũng đồng nghĩa với việc 3 tháng rồi nó không gặp Kate, chỉ 3 tháng mà sao nó thấy dài quá dài còn hơn cả 20 năm mà nó đã trải qua.
"......................... mưa quên rơi, hay mưa đã ngủ quên rồi chăng ?......................."
Nó muốn điện thoại hỏi thăm Kate thôi nhưng lòng kiêu hãnh và tính bướng bỉnh của một người con gái không cho phép nó làm vậy. Nhưng lí trí dường như đã bị con tim dắt đi mất , nó không thể kìm nỗi nhung nhớ đang ngự trị trong người nó lúc này. Nó điện thoại nhưng nó không gọi cho Kate mà gọi cho anh Joe.
Nhưng điều làm nó buồn nhất là lần nào gọi cho anh Joe để hỏi về Kate nhưng điều mà nó muốn nghe lại không mấy khả quan, lần nào gọi nó đều được biết anh đang rất hạnh phúc khi đang quen một ai đó, nó buồn và hụt hẫng nhiều lắm nhưng sao nó cứ nhớ anh da diết không thể làm khác hơn.Nó nghĩ có lẽ anh đá quên nó rồi quên thật rồi nhưng nó không thể sao đối với nó lại khó khăn thế nó không kìm nổi bản thân nó nữa. Và lần này nó lại gọi cho anh Joe vẫn với cái mục đích cũ :
- Alô ! Rain hả em ?- Joe nói mững rỡ. Joe như một người anh của nó, nó luôn nhận được những lời khuyên chân thật mỗi khi nó gặp khó khăn, luôn chia sẽ mọi thứ với Joe vì thế Joe nhận được một sự kính trọng từ nó.
- Vâng em đây, anh trai yêu quý của em dạo này sao rồi, có còn nhớ em gái này không ?- Nó nũng nịu nói.
- Sao lại không nhớ em gái yêu quý chứ, mà vòng vo hoài định hỏi chuyện thằng Kate phải không ??
- Đúng là không ai hiểu em hơn anh trai, Kate....Kate sao rồi anh ??- Nó nhắc tới chữ " Kate " là thấy vấp miệng cái tên ấy vừa thân quen vừa xa lạ vừa muốn gọi vừa khó gọi.
- ........À......ừ......nó khỏe em à, vẫn bình thường, nó còn đang.....quen một người nào ấy !!! - Joe ấp úng trả lời.
Nó dập máy ngay khi câu nói của Joe chấm dứt, nó giận dữ và bực bội, nó quyết tâm từ nay không nhớ đến Kate một chút nào nữa, sẽ cố gắng quên thật nhanh, nhưng.........nói là giận dữ chứ có một chút gì đó hụt hẫng có một chút gì đăng đắng trong khóe miệng, khóe mắt cay xè, và hơn thế nữa là sâu thẩm trong con tim nó lại đau nhói, tất cả được ngụy trang vào cái vỏ bọc giận dữ bên ngoài mà nó đang cố gắng tạo ra, thay vì ngồi khóc cho hết đau nó chỉ biết lặng người và im lặng vô hồn. Nó quyết định sẽ không quỵ lụy trước một tên còn trai nhưng sao vẫn cứ đau dù cho có bao nhiêu quyết định đi chăng nữa thì nó vẫn thấy đau lạ lùng. Như một vết cắt sâu và có ai đó đang đang làm cho vết cắt rát hơn nữa.
"...................... đau ......................"
"............... Mưa tàn nhẫn, mưa đã làm một người yêu mưa phải đau................."
Tại Việt Nam, trời cũng mưa dầm, nhiều giọt nước lất phất rơi đọng lại một bong bóng nhỏ mong manh dù cố gắng thế nào đi chăng nữa thì bong bóng vẫn phải tan thành nước.
- Kate à, sao cậu không cho tớ nói sự thật cho Rain biết chứ ? Bệnh của cậu càng ngay càng nặng đấy !! - Giọng Joe trách móc lấn áp đi tiếng mưa.
- Để cho Rain yên tâm học hành mà, đừng làm Rain lo lắng, tớ không sao đâu hứa với tớ nhé !- Anh nói là để Rain yên tâm học hành nhưng ai cũng thừa biết, anh muốn Rain quên anh nếu như còn yêu anh thì Rain sẽ còn đau nhiều.
- Cậu thật là, tớ thấy em gái tớ yêu cậu lắm mà cậu nỡ làm vậy sao ???
- Tớ xin cậu đấy, giúp tớ một lần, coi như lần cuối cùng tớ nhờ câu vậy !!- Kate với anh mắt nài nỉ nhưng không kém phần bực dọc.
- Ừ ! Được chưa, nhưng cậu phải hứa là khi nào bệnh quá nặng thì phải báo cho Rain biết đấy !!- Joe nhăn nhó
- Cám ơn người bạn tốt, tớ biết rồi, tớ hứa mà !!- Kate cười cố như để làm Joe bớt lo lắng đi.
Từ hôm nói chuyện điện thoại với Joe xong, nó cố gắng để ghét Kate, nó luôn nghĩ những điều không tốt nó muốn bằng mọi giá phải quên Kate ngay lập tức bằng chứng là nó không đem những thứ gì liên quan đến anh sang New York ngoài một thứ không thể quên.
Nhưng nó không thể quên anh, nó hiểu ra tâm trạng của Kate khi bị nó thờ ơ, không quan tâm đến, nó hiểu nó đã đối xử với Kate như thế nào, nó hiểu anh đã chịu đựng nhiều bao nhiêu như vậy thì làm gì nó có thể ghét anh được, nó mâu thuẫn không thể tả, nhận ra nó đã yêu Kate hơn nó nghĩ và để quên được Kate không phải là một điều dễ dàng. Nó chỉ muốn Kate thật hạnh phúc và hạnh phúc mà thôi.
"...................... mưa sẽ được hạnh phúc phải không ? đã bao giờ mưa cảm thấy hạnh phúc chưa??.............................."
Nó nhớ đến các hạt mưa đầu mùa thân yêu ở Việt Nam biết bao, nhớ những buổi chiều trời mưa lất phất có chút nắng ấm, bầu trời trong đến quang đãng thật nhẹ nhàng, mùi đất bốc lên từ cơn mưa đầu mùa nghe mới dễ chịu làm sao.
Những lúc ngồi sau lưng Kate để Kate lượn vòng thành phố, những lúc lạnh thì nó nhẹ đưa tay mon men vào cái túi đôrêmon trên cái áo của anh mới ấm áp làm sao. Những lúc thế nó và anh cứ huyên thuyên suốt chuyện người ta. Những lúc cả hai ngồi trong quán cafe nhâm nhi tách cà phê nóng nghi ngút khói, cùng nhìn ra cửa số ngắm từng giọt nước mưa rơi, nó vẽ lên tấm kính tên nó và tên Kate. Mưa và Kate đều gắn bó với nó mọi lúc, và lúc nó nhớ đến mưa cũng là lúc nhớ đến Kate.....................
" .......................Kate ơi....................."
Trong giấc mơ nó đưa cả hình ảnh của Kate vào tâm trí nó, nó nhớ Kate. Lúc này nó lại thấy ... nó yêu Kate hơn cả mưa.
Vẫn là trong giấc mơ, nó lại thấy ... thấy những điều không hay đến với nó. Nó bật dậy, với lấy chiếc đt của nó và gấp gáp bấm số điện thoại của Joe. Từng tiếng " tút... tút" chậm rãi khiến nó trở nên lo lắng 1 cách lạ lùng. Nó thức cả đêm chỉ để gọi cho Joe và hỏi thăm Kate. Nó sợ... sợ những gì mà trong giấc mơ của nó là hiện thực,chẳng ai biết nó đã mơ thấy gì?
2h 13'
Nó dọn tất cả đồ đạc để ra sân bay. Nó biết có chuyện gì đó. Lần này trở lại Việt Nam chắc Kate sẽ giận nó lắm vì nó đã bỏ lỡ việc học của nó. Mặc kệ Kate có giận, nhưng nó quyết định vẫn phải trở về để gặp Kate .
Nó nhớ Kate...................................
5h 28'
Tại Việt Nam
Nó đã về tới rồi. Nó gọi Taxi nhanh chóng chạy đến nhà của Joe. Nó nghĩ Joe sẽ biết tin của Kate. Chiếc Taxi dừng lại trước cửa nhà Joe. Như linh cảm của nó cho thấy Kate cũng có ở đây cùng Joe. Nó chẳng còn chút lịch sự nữa ... nó chạy xông vào phòng Joe. Nhưng Joe đâu ... người anh trai của nó đâu không thấy, nó chỉ thấy Kate.
Nước mắt nó tuôn như mưa. Nó khóc như đứa trẻ vừa đc gặp mẹ. Từng tiếng nấc của nó vang lên trong căn phòng tỉnh lặng khiến Kate tỉnh giấc
Kate mệt mỏi bò dậy ... lạnh lùng nhìn nó. Ánh mắt nó như biết chuyện gì đó. Nó ôm chầm lấy Kate. Nó nhớ Kate. Lúc này là lúc nó hp khi đc ở cạnh Kate.
Căn bệnh của Kate không thể nào che dấu đc. Nó đã nhìn thấy tất cả. Nét mặt của Kate, bàn tay của Kate, ánh mắt của Kate ... nói lên tất cả. Nó sẽ ở lại Việt Nam để chăm sóc Kate. Nó có cảm giác như sắp mất Kate. Sao nó lại lo sợ như thế? Nó tận dụng hết thời gian để đc ở cạnh Kate. Nó lo cho Kate như 1 đứa trẻ.
" Mưa ! đừng khiến nó phải nhớ"
Ngày đẹp trời, nó cùng Kate đi dạo. Nó đưa Kate lên ngọn đồi lạ lùng khó tả nhưng rất thoải mái. Nó cùng Kate hít bầu không khí trong lành đó. Dịu dàng mà ấm áp làm sao. Nó làm chiếc nhẫn cỏ đeo vào tay Kate , tay nó cũng vậy. Đây sẽ là ngày hp nhất của nó
- Kate mệt
Nó để Kate tựa người vào nó. Kate ngủ ngon giấc khi tựa vào nó. Kate thiếp đi và ngủ 1 giấc dài. Và ... nó biết. Nó và Kate giờ đã là của nhau.
" Nó mãi yêu Kate"
"........ Mưa rơi nhẹ, liệu mưa có xin lỗi hết những lỗi lầm mà mưa đã gây ra ........"
"........Mưa lạnh nhưng vẫn cuốn hút một con người........................"
Tại New York
3 tháng trôi qua nhanh, nó cứ mong chờ một tin nhắn dù chỉ là một tin nhắn hỏi thăm thôi nhưng không có. Ngày nào nó cũng tranh thủ một ít thời gian để online và mỗi khi online thì nó luôn luôn để cái status.........." chờ một người..."........ cũng để chỉ thấy được một cái buzz và một nick chat quen thuộc cộng với các lời hỏi thăm ân cần, chân thành nhưng vẫn không thấy, hầu như chỉ có những tin nhắn offline của bạn bè và gia đình thân yêu của nó.
Kate đã quên nó thật rồi ư ??? Thật khó cho nó để tin điều ấy. Anh dễ dàng quên nó thế sao???? Một lý do chia tay đơn giản mà có thể đánh mất đi hết những kỉ niệm đã có sao?? Nó luôn nghĩ đến những gì tốt đẹp mà nó đã có với Kate nhưng có một thứ luôn gắn bó với cả hai "............mưa..............."
3 tháng ở New York đồng nghĩa với 3 tháng nó chưa ngắm được một giọt mưa nào và cũng đồng nghĩa với việc 3 tháng rồi nó không gặp Kate, chỉ 3 tháng mà sao nó thấy dài quá dài còn hơn cả 20 năm mà nó đã trải qua.
"......................... mưa quên rơi, hay mưa đã ngủ quên rồi chăng ?......................."
Nó muốn điện thoại hỏi thăm Kate thôi nhưng lòng kiêu hãnh và tính bướng bỉnh của một người con gái không cho phép nó làm vậy. Nhưng lí trí dường như đã bị con tim dắt đi mất , nó không thể kìm nỗi nhung nhớ đang ngự trị trong người nó lúc này. Nó điện thoại nhưng nó không gọi cho Kate mà gọi cho anh Joe.
Nhưng điều làm nó buồn nhất là lần nào gọi cho anh Joe để hỏi về Kate nhưng điều mà nó muốn nghe lại không mấy khả quan, lần nào gọi nó đều được biết anh đang rất hạnh phúc khi đang quen một ai đó, nó buồn và hụt hẫng nhiều lắm nhưng sao nó cứ nhớ anh da diết không thể làm khác hơn.Nó nghĩ có lẽ anh đá quên nó rồi quên thật rồi nhưng nó không thể sao đối với nó lại khó khăn thế nó không kìm nổi bản thân nó nữa. Và lần này nó lại gọi cho anh Joe vẫn với cái mục đích cũ :
- Alô ! Rain hả em ?- Joe nói mững rỡ. Joe như một người anh của nó, nó luôn nhận được những lời khuyên chân thật mỗi khi nó gặp khó khăn, luôn chia sẽ mọi thứ với Joe vì thế Joe nhận được một sự kính trọng từ nó.
- Vâng em đây, anh trai yêu quý của em dạo này sao rồi, có còn nhớ em gái này không ?- Nó nũng nịu nói.
- Sao lại không nhớ em gái yêu quý chứ, mà vòng vo hoài định hỏi chuyện thằng Kate phải không ??
- Đúng là không ai hiểu em hơn anh trai, Kate....Kate sao rồi anh ??- Nó nhắc tới chữ " Kate " là thấy vấp miệng cái tên ấy vừa thân quen vừa xa lạ vừa muốn gọi vừa khó gọi.
- ........À......ừ......nó khỏe em à, vẫn bình thường, nó còn đang.....quen một người nào ấy !!! - Joe ấp úng trả lời.
Nó dập máy ngay khi câu nói của Joe chấm dứt, nó giận dữ và bực bội, nó quyết tâm từ nay không nhớ đến Kate một chút nào nữa, sẽ cố gắng quên thật nhanh, nhưng.........nói là giận dữ chứ có một chút gì đó hụt hẫng có một chút gì đăng đắng trong khóe miệng, khóe mắt cay xè, và hơn thế nữa là sâu thẩm trong con tim nó lại đau nhói, tất cả được ngụy trang vào cái vỏ bọc giận dữ bên ngoài mà nó đang cố gắng tạo ra, thay vì ngồi khóc cho hết đau nó chỉ biết lặng người và im lặng vô hồn. Nó quyết định sẽ không quỵ lụy trước một tên còn trai nhưng sao vẫn cứ đau dù cho có bao nhiêu quyết định đi chăng nữa thì nó vẫn thấy đau lạ lùng. Như một vết cắt sâu và có ai đó đang đang làm cho vết cắt rát hơn nữa.
"...................... đau ......................"
"............... Mưa tàn nhẫn, mưa đã làm một người yêu mưa phải đau................."
Tại Việt Nam, trời cũng mưa dầm, nhiều giọt nước lất phất rơi đọng lại một bong bóng nhỏ mong manh dù cố gắng thế nào đi chăng nữa thì bong bóng vẫn phải tan thành nước.
- Kate à, sao cậu không cho tớ nói sự thật cho Rain biết chứ ? Bệnh của cậu càng ngay càng nặng đấy !! - Giọng Joe trách móc lấn áp đi tiếng mưa.
- Để cho Rain yên tâm học hành mà, đừng làm Rain lo lắng, tớ không sao đâu hứa với tớ nhé !- Anh nói là để Rain yên tâm học hành nhưng ai cũng thừa biết, anh muốn Rain quên anh nếu như còn yêu anh thì Rain sẽ còn đau nhiều.
- Cậu thật là, tớ thấy em gái tớ yêu cậu lắm mà cậu nỡ làm vậy sao ???
- Tớ xin cậu đấy, giúp tớ một lần, coi như lần cuối cùng tớ nhờ câu vậy !!- Kate với anh mắt nài nỉ nhưng không kém phần bực dọc.
- Ừ ! Được chưa, nhưng cậu phải hứa là khi nào bệnh quá nặng thì phải báo cho Rain biết đấy !!- Joe nhăn nhó
- Cám ơn người bạn tốt, tớ biết rồi, tớ hứa mà !!- Kate cười cố như để làm Joe bớt lo lắng đi.
Từ hôm nói chuyện điện thoại với Joe xong, nó cố gắng để ghét Kate, nó luôn nghĩ những điều không tốt nó muốn bằng mọi giá phải quên Kate ngay lập tức bằng chứng là nó không đem những thứ gì liên quan đến anh sang New York ngoài một thứ không thể quên.
Nhưng nó không thể quên anh, nó hiểu ra tâm trạng của Kate khi bị nó thờ ơ, không quan tâm đến, nó hiểu nó đã đối xử với Kate như thế nào, nó hiểu anh đã chịu đựng nhiều bao nhiêu như vậy thì làm gì nó có thể ghét anh được, nó mâu thuẫn không thể tả, nhận ra nó đã yêu Kate hơn nó nghĩ và để quên được Kate không phải là một điều dễ dàng. Nó chỉ muốn Kate thật hạnh phúc và hạnh phúc mà thôi.
"...................... mưa sẽ được hạnh phúc phải không ? đã bao giờ mưa cảm thấy hạnh phúc chưa??.............................."
Nó nhớ đến các hạt mưa đầu mùa thân yêu ở Việt Nam biết bao, nhớ những buổi chiều trời mưa lất phất có chút nắng ấm, bầu trời trong đến quang đãng thật nhẹ nhàng, mùi đất bốc lên từ cơn mưa đầu mùa nghe mới dễ chịu làm sao.
Những lúc ngồi sau lưng Kate để Kate lượn vòng thành phố, những lúc lạnh thì nó nhẹ đưa tay mon men vào cái túi đôrêmon trên cái áo của anh mới ấm áp làm sao. Những lúc thế nó và anh cứ huyên thuyên suốt chuyện người ta. Những lúc cả hai ngồi trong quán cafe nhâm nhi tách cà phê nóng nghi ngút khói, cùng nhìn ra cửa số ngắm từng giọt nước mưa rơi, nó vẽ lên tấm kính tên nó và tên Kate. Mưa và Kate đều gắn bó với nó mọi lúc, và lúc nó nhớ đến mưa cũng là lúc nhớ đến Kate.....................
" .......................Kate ơi....................."
Trong giấc mơ nó đưa cả hình ảnh của Kate vào tâm trí nó, nó nhớ Kate. Lúc này nó lại thấy ... nó yêu Kate hơn cả mưa.
Vẫn là trong giấc mơ, nó lại thấy ... thấy những điều không hay đến với nó. Nó bật dậy, với lấy chiếc đt của nó và gấp gáp bấm số điện thoại của Joe. Từng tiếng " tút... tút" chậm rãi khiến nó trở nên lo lắng 1 cách lạ lùng. Nó thức cả đêm chỉ để gọi cho Joe và hỏi thăm Kate. Nó sợ... sợ những gì mà trong giấc mơ của nó là hiện thực,chẳng ai biết nó đã mơ thấy gì?
2h 13'
Nó dọn tất cả đồ đạc để ra sân bay. Nó biết có chuyện gì đó. Lần này trở lại Việt Nam chắc Kate sẽ giận nó lắm vì nó đã bỏ lỡ việc học của nó. Mặc kệ Kate có giận, nhưng nó quyết định vẫn phải trở về để gặp Kate .
Nó nhớ Kate...................................
5h 28'
Tại Việt Nam
Nó đã về tới rồi. Nó gọi Taxi nhanh chóng chạy đến nhà của Joe. Nó nghĩ Joe sẽ biết tin của Kate. Chiếc Taxi dừng lại trước cửa nhà Joe. Như linh cảm của nó cho thấy Kate cũng có ở đây cùng Joe. Nó chẳng còn chút lịch sự nữa ... nó chạy xông vào phòng Joe. Nhưng Joe đâu ... người anh trai của nó đâu không thấy, nó chỉ thấy Kate.
Nước mắt nó tuôn như mưa. Nó khóc như đứa trẻ vừa đc gặp mẹ. Từng tiếng nấc của nó vang lên trong căn phòng tỉnh lặng khiến Kate tỉnh giấc
Kate mệt mỏi bò dậy ... lạnh lùng nhìn nó. Ánh mắt nó như biết chuyện gì đó. Nó ôm chầm lấy Kate. Nó nhớ Kate. Lúc này là lúc nó hp khi đc ở cạnh Kate.
Căn bệnh của Kate không thể nào che dấu đc. Nó đã nhìn thấy tất cả. Nét mặt của Kate, bàn tay của Kate, ánh mắt của Kate ... nói lên tất cả. Nó sẽ ở lại Việt Nam để chăm sóc Kate. Nó có cảm giác như sắp mất Kate. Sao nó lại lo sợ như thế? Nó tận dụng hết thời gian để đc ở cạnh Kate. Nó lo cho Kate như 1 đứa trẻ.
" Mưa ! đừng khiến nó phải nhớ"
Ngày đẹp trời, nó cùng Kate đi dạo. Nó đưa Kate lên ngọn đồi lạ lùng khó tả nhưng rất thoải mái. Nó cùng Kate hít bầu không khí trong lành đó. Dịu dàng mà ấm áp làm sao. Nó làm chiếc nhẫn cỏ đeo vào tay Kate , tay nó cũng vậy. Đây sẽ là ngày hp nhất của nó
- Kate mệt
Nó để Kate tựa người vào nó. Kate ngủ ngon giấc khi tựa vào nó. Kate thiếp đi và ngủ 1 giấc dài. Và ... nó biết. Nó và Kate giờ đã là của nhau.
" Nó mãi yêu Kate"
het
(ST)
(ST)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây