ĐỨT GÃY (chương 17)
Trương Bác sắp kết hôn, tôi nhận được tấm thiệp đỏ chót trước đợt Quốc khánh. Diệp Tử vốn không muốn đi, nhưng tôi nằng nặc thuyết phục rằng nếu em muốn mọi người công nhận mối quan hệ của chúng mình, ta phải bắt đầu từ thằng Trương Bác.
“ Anh nghĩ kĩ chưa? Nhỡ có người biết em thì sao?”
“Thì đã sao, anh không sợ, sớm muộn gì em cũng là người của anh.” Tôi nói kiên quyết.
Diệp Tử dí tay lên trán tôi, rồi khẽ khàng rúc vào lòng tôi.
Tôi dặn Diệp Tử rút 2000 tệ trong ngân hàng, nhà không có giấy đỏ, lí ra phải bọc vào đàng hoàng.
Tôi mặc bộ com-lê sẫm mầu hơi có vằn hoa mà mình ưng thích nhất, Diệp Tử vận một bộ đồ xanh nhạt, người đẹp luôn là người đẹp, mặc cái gì lên người nhìn cũng thấy bổ mắt.
Chúng tôi đến quá sớm, chưa tới 11 giờ, đừng nói cô dâu chú rể, phòng tiệc còn chưa có ai, tôi đưa Diệp Tử đến tầng dưới có chỗ nghỉ, đành ngồi ở đó đợi
Diệp Tử gối lên chân tôi, em có thói quen dậy muộn, hôm nay phải đến sớm làm khó cho em.
Chúng tôi rúc rích tán gẫu, Diệp Tử hỏi: “ Này, chồng ơi, sao túi áo anh có cái gì như bị dính giấy ? Về nhà đưa em gỡ hết ra.” Dứt lời thò tay ngay vào túi, dòm vào bên trong
“Cái gì đây?” Em lầu bầu một câu, rút tay ra, giữa hai ngón tay là 2 tờ giấy nhỏ.
Tôi mở mắt ra xem, thấy quen quen, có vẻ giống vé xem phim.
VÉ XEM PHIM?
VÉ XEM PHIM! Cha mẹ ơi! Hai tờ vé xem phim hôm ấy!!!
Không đợi tôi giật lại, Diệp Tử đã mở tờ giấy ra, tôi để hai vé xem phim trong túi gần nửa năm nay, nhưng bộ com-lê này tôi rất ít khi mang ra mặc, lại qua một mùa hạ, vì thế lần trước mặc xong treo lên và cất đi.
Ông trời ơi, giá mà giờ đây ông hiện ra nhân từ ban cho con một lời, con sẽ quì xuống tạ ơn ông không ngớt.
“Cái gì đây…….hả? Vé xem phim? Sao có thể…….? Anh đi xem phim với người khác lúc nào?” Cô gái Diệp Tử rất tinh nhạy kia đang chằm chằm nhìn tôi, không hề chớp mắt.
Tôi giả vờ như không, cười cười đáp: “ Đâu có mà, lúc nào đâu? Anh không biết mà.”
”Mùng 8 tháng 4……Rạp phim Đông Phương……Trên vé in đây này.” Nét mặt Diệp Tử đã hoàn toàn thay đổi, “ Anh giải thích đi, với ai?”
“ À…….với ai……anh quên thật sự rồi. Hình như với…..” Tôi sắp sửa không kiếm được lời nói tiếp, thật đấy, chẳng nhẽ lại khai ra đã đi xem với cái cô mà đến tay cô ta mình còn chưa đụng vào?
Diệp Tử nhất định sẽ không tin. Vả lại trong quan niệm của chúng tôi thời nay, một nam một nữ đi xem phim chỉ có thể là quan hệ yêu đương.
Cũng có trường hợp ngoại lệ, nhưng việc như thế này đến tôi còn không tin,huống hồ Diệp Tử.
“ Anh nói dối tôi, còn nói dối tôi, Lý Hải Đào!” Mặt Diệp Tử đỏ rần lên, “ Tôi ghét nhất là bị người khác lưà gạt!”
Em tức giận bỏ dậy khỏi ghế sa-lông, đến chân cầu thang bỗng dừng bước, rút từ trong ví 2000 tệ, vất thẳng vào mặt tôi.
20 tờ tiền còn mới nguyên rơi lả tả từ trên không trung xuống, vương vãi đầy sàn, có một tờ còn sượt qua mũi tôi.
Tôi không đuổi theo, dù chân tôi dài.
Tôi xấu hổ, gượng gạo vô cùng nhặt tờ tiền lên, nhục nhằn nghĩ: Phụ nữ trên đời đều thế này cả sao? Mới nghe lời đồn đại đã ngã lòng tin là thật, chuyện vốn chẳng có gì, mà biến nó thành điều này nọ.
Cô Diệp Tử ngùn ngụt giận dữ lao ra khỏi quán ăn, vừa lúc xe cô dâu chú rể đến.
5 phút sau Diệp Tử gọi vào máy: “ Tôi nói cho anh biết Lý Hải Đào, tôi đã thề không cho phép đàn ông lừa gạt tôi thêm nữa! Tháng tư ấy tôi đang ở Thượng Hải, anh, anh còn……”
“Diệp Tử, anh không biết phải giải thích ra sao với em, nhưng anh không làm gì cả, anh chỉ đi xem phim với cô gái đó mà thôi, vì lúc ấy…….lúc ấy……cô ấy nói muốn đi xem.”
“Anh coi tôi là con nhóc 3 tuổi à? Nó muốn là anh đi? Chỉ xem phim thôi? Nó là cái gì của anh? Anh nghe lời nó thế à? Thật………anh về ngay! Anh về lấy đồ cuốn xéo!” Không hổ đã từng là ca sĩ, giây phút này Diệp Tử đang phát huy hết lợi thế chất giọng, tôi phải để điện thoại xa khỏi tai.
Tôi còn tâm trạng đâu ở lại đây nữa? Kể cả ông Ngọc Hoàng trên trời kết hôn, tôi cũng phải về đã.
Tôi chen vào dòng người đến trước mặt Trương Bác, dúi tiền vào tay bạn, hạ giọng: “ Xin lỗi cậu, mình có việc phải đi gấp, sẽ giải thích với cậu sau!......À, tân hôn hạnh phúc! Với bà xã bạc đầu răng long!”
Trương Bác vừa tiếp bạn vừa vỗ vỗ lên vai tôi, gật đầu.
Vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt tôi là một va li đã đóng gói.
Ức Đình nhìn tôi dè bỉu, xô cửa bỏ ra ngoài.
Diệp Tử quay người về phía cửa sổ, hỏi: “ Cô ta là ai?”
“ Diệp Tử, em phải nghe anh giải thích trước đã? Tin anh, thật sự anh với cô ta chỉ xem đúng một bộ phim, thật sự không hề làm gì, bọn anh chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“ Thế thôi? Nói ung dung nhỉ, thời gian đó tôi không ở Bắc Kinh, nếu thật sự bọn anh chỉ là bạn bình thường thôi, vì sao không thể đi uống cà phê, vì sao phải đi rạp phim?”
“ Là cô ta muốn đi xem phim đấy chứ!”
“ Cô ta? Cô ta là ai, cô tao bảo đi là đi? Cô ta bảo lên giường chắc anh cũng không từ chối?”
” Em sao thế Diệp Tử, em……Sao em lại có suy nghĩ……suy nghĩ bẩn thỉu như thế?”
“Tôi suy nghĩ bẩn thỉu? Hừ, vâng bẩn thỉu, tôi không chỉ có suy nghĩ bẩn thỉu, thể xác tôi cũng đang bẩn thỉu đây! Quên rồi à? TÔI LÀ MỘT CON ĐĨ!
” Sao cô cứ như thế? Tôi đã bao giờ nhắc lại về quá khứ của cô chưa?...... Em…chúng ta có thể bình tĩnh phân rõ phải trái được không?”
“ Được, bình tĩnh, bây giờ tôi hỏi anh, cô ta là ai? Là cái con Tiêu Lâm kia phải không?”
Tôi không nói gì.
Không nói gì có nghĩa là thừa nhận, trong sự im lặng của tôi Diệp Tử đấm thẳng tay vào cửa kính.
“Choang”- tiếng vỡ loảng xoảng, cửa kính vụn tan một nửa, một nửa nằm lại trên khung cửa. Khi Diệp Tử rút tay lại, quả đấm tay và nửa cánh tay chảy đầy máu, còn vài mảnh thủy tinh găm lên thịt.
Phản ứng đầu tiên của tôi là đỡ lấy cánh tay em, tay vừa rơi thõng xuống, máu lượn thành từng dòng chảy, lăn theo hướng tay rơi,nhỏ tong tong xuống sàn.
Có giọt máu bắn lên mặt tôi, trong cái khắc ấy trái tim tôi bỗng thắt nghẹt lại, ĐAU! THẬM ĐAU!
Em ngang ngạnh đối diện tôi, nước mắt đã ứa ra, những giọt lệ như ngọc, ướt sậm cả khuôn mặt.
Tôi cũng đối diện em, cõi xung quanh chao đảo bập mờ.(bập mờ ko phải mập mờ nhé)
Cuối cùng Diệp Tử ném ra một cái thở dài, chỉ tay vào va li, gằn tiếng: “ Anh đi đi.”
“ EM KHÔNG TIN NGƯỜI QUÁ RỒI! Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới chịu hiểu anh và Tiêu Lâm không có gì hết, đến tay cô ta anh còn chưa động vào! Tại sao em không thể tin anh? TẠI SAO? TẠI SAO?” Tôi gào lên.
“ Tôi -không -muốn- nghe, tôi chỉ nói một câu thôi, con đàn bà đó tôi đã gặp qua, cô ta……hợp với anh hơn tôi, thật, , thà bây giờ cả hai bỏ cuộc ,còn hơn để sau này anh chọn cô ta làm tôi đau đớn!”
“ SAO EM LẠI CÓ THỂ NÔNG NỔI NHƯ THẾ, DIỆP LINH LUNG! Em là gì mà quyết định cuộc đời của anh, tình yêu của anh? Anh đã chọn được em, chúng mình nên quí trọng điều đó! Được không?”
“ Cái gì mà được không được, quên là chúng ta đã quen nhau thế nào ư? Quên rằng tôi là ca-ve ư? Đã quên Tiểu Ngọc? Quên cái ngày hôm ấy Trương Bác đã làm gì tôi? Quên rồi sao? Lúc ấy anh bảo vệ tôi không? Hay vì tôi là điếm nên anh không có mặt mũi bảo vệ tôi? Lý Hải Đào, anh hãy nói với tôi một lời tự lòng anh, ANH LẤY ĐƯỢC TÔI KHÔNG? Anh cam tâm tình nguyện lấy tôi không?
“Em……em lại thế rồi, lại nói những thứ này, vấn đề chính là ở em, chình em còn khinh bạc mình thì làm sao người khác tôn trọng em được? Em thật là, em……em làm anh xóc óc……” Lời nói tuôn ra vung vãi,chính tôi cũng không biết mình đang nói gì.
“ XONG, tôi mệt rồi, tôi muốn một mình. Tôi không phải một miếng ngọc đẹp, tôi là viên đá bị người ta đập nát vô số lần, tôi không xứng đáng với anh! Anh đi đi……đi đi!” Diệp Tử nuốt cơn khóc khua tay xua đuổi.
Mảnh kính găm lơ lửng còn lại trên khung cửa long ra, rơi đúng chân tôi. Diệp Tử cúi người xuống lượm lên từng mảnh kính vỡ, la lớn: “ Anh điii!”
Người đàn bà này, người đàn bà cố chấp này!
Tôi đi thật, vào cái khắc đóng rầm cửa lại, tôi nghe thấy tiếng “lách cách” của phía bên kia đang vặn khóa, và cũng bên kia cánh cửa ấy tiếng khóc của Diệp Tử ứ ra, tràn lấp lên mọi thức tưởng của tôi.
Một sợi nước vương trên mặt, nếu không phải là máu,đó hẳn là nước mắt.
***
Một ngày, hai ngày, ba ngày……
Vừa vặn đợt nghỉ một tuần lễ Quốc Khánh, tôi nằm bẹp trên giường cho qua ngày.
Chiếc đồng hồ em tặng tôi không hề tháo khỏi tay,nhưng chính em đã rời bỏ tôi, biến thế giới của tôi phải trái trước sau, bốn bề hỗn độn.
Hiện hữu ngay trước mắt, giờ hư không khói bay.
Hư không như làn khói thuốc xanh nhả ra từ cặp môi hồng ướt mềm của Diệp Tử.
Vô số lần nhấc máy rồi lại hạ máy, tôi không biết phải giải thích ra sao với em qua điện thoại, hay là, lắng đọng một thời gian, em mới hiểu cái gì thật sự quí giá.
Mẹ vào phòng thăm tôi nhiều lần, không gặng hỏi gì, ra tới ngoài phòng khách nói nhỏ với bố: “ Con trai lớn rồi, có tâm sự rồi…….”
Một tuần trôi qua, mười hai ngày trôi qua
Chẳng biết ai đã nói “Chuyếnh choáng men say giải ngàn sầu”, tôi ngược lại càng say càng sầu! Câu của Phạm Lão lưu lại cho người đời sau chuẩn xác hơn: “ Rượu nhập tâm trầm khổ, hóa thành lệ sầu tư”
Chưa bao giờ tôi phải xa Diệp Tử lâu đến thế.
Cuối cùng tôi gồng hết can đảm nhấc điện thoại, thây kệ, dù Diệp Tử có xỉ vả tôi, tôi cũng cam lòng.
Ấn được vài nút, chợt nghĩ hay mai cứ đến thẳng đấy chứ sao? Vẫn mua một đóa hồng vàng tươi rói? Tôi sẽ rạp mình xuống đất, ngẩng mặt lên tha thiết nói với em: Anh yêu em, Diệp Linh Lung, hãy lấy anh!
KHÔNG! Lần này phải mua hồng đỏ, mà phải là loại đắt nhất.
Đang mơ được hội ngộ cùng Diệp Tử, điện thoại réo chuông, tôi mơ màng nhìn, số điện thoại lạ nên ngại ngần không muốn nhấc, hôm nay là thứ sáu, chắc không phải điện thoại từ công ty, làm ơn cho tôi được yên ổn nghỉ một ngày!
Điện thoại đổ chuông liên hồi, tôi chịu không nổi, tắt luôn máy, có gì tin vẫn sẽ được chuyển về hộp thư thoại.
Vừa mở mắt đã 12 giờ trưa.
Tôi nằm chết dí trên giường nhấm nháp dư vị Diệp Tử trong giấc mơ, trong đầu vạch ra kế hoạch quì gối với vô số tình tiết, mới nghĩ đến thôi đã cảm động sụt sùi.
Được hồi lâu tôi mới tiện tay vớ lấy chiếc điện thoại.
Hộp thư thoại có tám tin nhắn, tôi áp máy vào tai, chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện thật.
Tin thoại thứ nhất(9;09, 139012*****giọng nữ): “ Lý Hải Đào, thằng ôn vật này đang ở đâu, sao lại chuyển sang chế độ lưu tin thế này, nhấc máy nhanh đi!”
Khốn kiếp! Tin ai thế, sáng sớm ra đã mở mồm chửi bới, tôi lại gây thù oán với ai rồi?
Tôi tỉnh hẳn, có người chửi còn không tỉnh?
Tin thoại thứ hai(9;15, 139012*****vẫn giọng ấy): “ Ông nội ơi, chuyện gì thế? Như lợn thế à? Vừa nãy còn liên lạc được! Tớ Ức Đình đây! Nhanh nhanh nhấc máy đi, không thì không kịp đâu!”
Tin thoại thứ 3(9:21, 139012******): “ Ôi trời ơiiiiiiiiiiiiiii……….tôi chịu ông rồi đấy, vẫn còn ngủ à? Đúng là đồ lợn. Tôi báo cho ông biết, Diệp Tử đi rồi, nghe thấy chưa, Diệp Tử đi rồi!Singapore! 12h10 đi. Gọi ngay cho tôi…..
Điện thoại rơi chỏng chơ xuống sàn nhà, tôi còn đủ tỉnh táo ngước lên nhìn đồng hồ,12h20!
Tôi luống cuống vơ điện thoại lên gọi cho Diệp Tử, tắt máy.
***
Ngày hôm sau đi làm, quầy tiếp tân đưa cho tôi một bưu kiện chuyển phát nhanh, nói: “ Nhận được từ hôm kia, tôi thay anh lĩnh kí.”
Vẫn là loại phong bì dày màu da bò, nhưng bên ngoài có dòng chữ tên người gửi: Diệp Linh Lung
Tôi lập cập xé mở phong bì, rút ra một sổ tiết kiệm, trong sổ là tất cả các khoản tiền lương của tôi từ ngày đầu làm việc, từng khoản từng khoản, rõ ràng rành mạch, bên trong kẹp một tờ giấy, trên giấy ghi ngày sinh nhật tôi. Nghĩ một hồi mới biết đó là mật mã.
Ngoài ra, còn có một bức thư với hàng chữ nghiêng nét chép một đoạn giống như thơ hay bài hát:
“Không phải tất cả đàn ông
Đều chưa từng phải khóc
Mà vì đã rơi nước mắt
Nên cạn hết yếu mềm
Không phải tất cả đàn bà
Đều vì anh mà mê mỏi
Có thể trước khi tương hội
Họ đã nghĩ kĩ mình phải làm gì
Không phải mọi câu chuyện kể
Đều đơm hoa kết trái
Chỉ vì sau khi kết thúc
Mất rất nhiều nhưng chẳng được bao nhiêu.
Không phải mọi câu chuyện tình yêu
Đều tuột mất chỉ trong nháy mắt
Có lẽ nghiệm chứng của yêu thương thật
Là cô đơn trải vô bến bờ.”
Diệp Tử luôn là thế, dù muốn cũng không nói ra, đã những mong tờ giấy này lưu lại chút manh mối, nhưng càng đọc tôi càng thấy mơ hồ.
Tôi chán chường rũ gục trên ghế tựa. Tôi nghĩ Diệp Tử đã đi thật rồi. Nhưng giữa những hàng chữ không hề để lại chút dấu vết Diệp Tử đi đâu,muốn đi đâu,giả sử không có cả tin của Ức Đình nữa, tôi chẳng khác nào ruồi bị ngắt đầu(1), đập cánh bay không phương hướng.
Biết bao kí ức sâu đậm, em nói quẳng là quẳng đi được sao?
Từ đó, mỗi ngày đi làm về tôi đều đảo qua nhà Diệp Tử và Tiểu Vân, ngay cả cuối tuần cũng không bỏ cuộc. Tôi lang thang như một hòa thượng đi khất thực, ngày ngày từ Tây sang Đông, góp nhặt lại từng mảnh kỉ niệm.
Sáu ngày liên tục, đến nhóm bảo vệ khu chung cư quốc tế Lan Uyển cũng nhớ mặt tôi, họ nói: Có vẻ chủ nhà đi vắng rồi, anh ạ, anh không cần phải tạt qua đây nữa, nếu tiện cho anh, anh để lại một tờ giấy nhắn hoặc số điện thoại, khi nào gặp được chủ nhà chúng tôi sẽ nói với họ một tiếng, hoặc để vào hòm thư.
Tôi gật đầu cảm tạ.
Hơn mười ngày nữa lại trôi qua, không hề có bất kì một tin tức nào của Diệp Tử, tôi gọi cho Cảnh Trực hai lần, định nhờ anh gọi cho Tuyết Nhi đang du học bên trời Mỹ, nhưng một lần thì anh đang họp, nhận điện rồi dập, còn một lần không hề mở máy.
Tuyết Nhi ở xa như thế, sợ rằng Diệp Tử cũng không thể liên lạc với cô? Hơn nữa em ngang ngạnh độc lập, toàn bộ sự việc hôm ấy em còn không nói cho cỨc Đình, Tuyết Nhi càng chẳng thể biết chuyện gì.
Tôi chỉ còn cách cố chấp đến Lan Uyển, tìm Tiểu Vân nằm trong trình tự hàng ngày tuy gian khổ nhưng không thể thiếu của tôi, đến nỗi về sau nhóm bảo vệ thấy tôi là tránh.
Dường như trong mọi chuyện họ đều đã có thỏa thậm ngầm, đã bốc hơi tập thể khỏi cõi trần, dù trước đó không mảy may có một hiệu lệnh.
Một đêm tôi bật khỏi giường nghĩ ngay đến một người, Tiểu Ngọc! Có thể trước khi bỏ đi Diệp Tử qua thăm Tiểu Ngọc! Có thể vì thế Tiểu Ngọc biết được điều gì! Đúng rồi, có bệnh phải vái tứ phương, dù chỉ còn một tia hi vọng, tôi cũng muốn được thử.
Chiều hôm sau tôi gọi cho Trương Bác, Trương Bác hi hi ha ha cười một trận mới nhận ra vấn đề khẩn cấp của tôi.
Trương Bắc không ồn ào nữa, hỏi: “ Lại xảy ra chuyện gì rồi? Hôm nào tớ phải nói chuyện một buổi tử tế với cậu, làm sao mà kín miệng thế, làm hàng à? Được rồi, để tớ hỏi cho.”
Một lát sau hắn gọi lại cho tôi, báo cho tôi biết nơi giam Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc đã gầy đi nhiều, cằm nhọn hoắt, mắt lồi ra, tóc cắt ngắn hơn tôi, cả thân người lọt thỏm trong bộ quần áo lùng nhùng, giống hệt một cái giá treo đồ. Không còn mi giả, không còn viền mắt đen, không còn tóc vàng, không còn áo quây, lầm lũi khúm núm, hèn mọn liêu xiêu.
Lòng tôi nhói thắt , tự định thần mình phải hận cô ta,nhưng……
Nói thế nào, tôi cũng có liên quan.
Khuôn mặt cô yên ả như mặt hồ phẳng lặng, bình thản đứng trước tấm kính chắn, nhìn tôi,nhìn cả buổi cũng không nhấc điện thoại nói chuyện.
Tiểu Ngọc liếm đôi môi khô nẻ, cười. Nụ cười này, rạng rỡ vô chừng, hệt như có vạn tia nắng tắm xuống người cô. Rồi cô đưa sát mặt vào lớp kính chắn, nhắm mắt lại hướng về phía tôi, như muốn tôi phải vỡ ra, phải hoa mắt, tôi không kìm được đanh mặt lại.
Tôi mãi mãi ghi nhớ hành động cuối cùng , khi cô cong môi lên, ngang nhiên đường hoàng hôn tôi qua cửa kính.
Làm xong việc ấy, cô quay ngoắt đầu, nhìn khẩu hình phát âm biết rằng cô đang hô hiệu lệnh với người quản giáo: “Báo cáo!”
Cô cất người bỏ đi, không nói với tôi, dù một lời, thậm chí không cho tôi lấy một cơ hội trò chuyện.
Trước sau chỉ chừng 2 phút, tôi lạnh toát người, lạnh đến cạo mòn xương tủy.
Nói một lời tiếc nuối, nếu thời gian đổ ngược trở lại, thà tôi không mang theo thuốc vào cái đêm gặp Diệp Tử, thà tôi không say vào cái đêm gặp Tiểu Ngọc
Thì, mọi việc đã đơn giản, Diệp Tử đã không phải sợ hãi bật dậy lúc nửa đêm, Tiểu Ngọc đã không phải mặc áo tù đeo số hiệu lạnh băng đối diện tôi sau tấm kính chắn.
Tôi không tin vào số phận an bài, tôi chỉ tin nhân nào quả nấy.
Tất cả nguồn cơn, đều tại tôi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây