16 tuổi trăng tròn, nó cũng như bao người con gái khác, nó thích một người - 1 hotboy bóng rổ! Nhưng có lẽ điều làm nó cảm thấy buồn tủi nhất không phải là nó xấu mà là chàng trai ấy lại là bạn trai của nhỏ bạn thân nó…
Nó - một con bé ngốc chưa từng có trên khắp thế gian này! Mỗi ngày, nó luôn săm soi cái gương mặt xấu xí đen xì dày cộp của mình và…khóc!
16 tuổi trăng tròn, nó cũng như bao người con gái khác, nó thích một người - 1 hotboy bóng rổ! Nhưng có lẽ điều làm nó cảm thấy buồn tủi nhất không phải là nó xấu mà là chàng trai ấy lại là bạn trai của nhỏ bạn thân nó…
Khi biết tin ấy từ nhỏ bạn, nó buồn lắm nhưng vẫn cố cười cho nhỏ bạn vui. Ngày hôm đó nó không ăn được hạt cơm nào, nó lại nghĩ đến khuôn mặt tồi tàn của mình, rồi lại khóc!
Một ngày…hai ngày…ba ngày, nó đếm từng giây từng phút để cố quên đi anh chàng ấy, nhưng…không được. Trái tim nó sắp vỡ ra, nó cảm thấy rối bời.
- Em Thiên Mai lên trả bài! - Một tiếng gọi vang lên trong tai, nó chợt nhận ra mình đang học Toán. Nó bước lên mà lòng nặng trĩu vì nó chưa học được chữ nào cả, và thế là nó bị điểm 0.
Nó buồn lắm lắm, đường đường là một học sinh giỏi 9 năm liền, thế mà…Ai ai cũng nhìn nó với con mắt chế giễu, châm chọc - “Xấu mà còn học ngu nữa! Hahaha!!!” Giọng nói một đứa bạn vang lên, lớn đến nỗi đủ cho cả thế giới nghe làm nó càng buồn hơn.
Giờ ra chơi, nó ngồi một mình, suy nghĩ những chuyện đã xảy ra với nó. Bỗng, nó cảm thấy như có một bàn tay ấm áp khẽ chạm nhẹ vào vai nó. Nó quay lại, là Trân Trọng - chàng trai học cùng lớp với nó - người nổi tiếng với gương mặt baby, học giỏi kinh khủng, hắn an ủi nó: “Bạn đừng buồn, lần sau cố gắng hơn!” với nụ cười có thể giết chết hàng ngàn con kiến, vài chục ngàn con…“bù chét”…
Nó bất ngờ lắm vì “trước giờ mình đâu có nói chuyện với hắn đâu?”. Có lẽ hắn biết vụ nó thích anh chàng hotboy bóng rổ học cùng lớp (chàng này cũng nổi tiếng vô tâm, lạnh lùng, vô cảm dữ lắm).
Nó chỉ biết cười gượng với hắn. Lại bằng nụ cười “giết chết sinh vật” ấy, hắn nói với nó: “Cố lên! Cố lên! Cố lên! Bạn tốt của tôi!” rồi chạy mất tiêu.
Nó bị sốc “nặng” với lời nói và nụ cười “kinh khủng” ấy, gì mà “Bạn tốt của tôi?”. Rồi tự nghĩ: “Tên này chắc cũng tửng dữ lắm đây!”.
Không hiểu sao nó cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn, nó thấy vui hơn và không còn mặc cảm nữa.
Cả ngày hôm đó nó chỉ nghĩ đến hắn, nghĩ đến cuộc trò chuyện ấy, rồi nó nhận ra một điều rất “bự” rằng, trái tim nó - một trái tim không lành lặn đang ấm dần lên và dường như nó đang được một bàn tay ai đó chăm sóc, phải chăng là bàn tay ấy -bàn tay của người có nụ cười “giết chết sinh vật”?
petho0145
Nó - một con bé ngốc chưa từng có trên khắp thế gian này! Mỗi ngày, nó luôn săm soi cái gương mặt xấu xí đen xì dày cộp của mình và…khóc!
16 tuổi trăng tròn, nó cũng như bao người con gái khác, nó thích một người - 1 hotboy bóng rổ! Nhưng có lẽ điều làm nó cảm thấy buồn tủi nhất không phải là nó xấu mà là chàng trai ấy lại là bạn trai của nhỏ bạn thân nó…
Khi biết tin ấy từ nhỏ bạn, nó buồn lắm nhưng vẫn cố cười cho nhỏ bạn vui. Ngày hôm đó nó không ăn được hạt cơm nào, nó lại nghĩ đến khuôn mặt tồi tàn của mình, rồi lại khóc!
Một ngày…hai ngày…ba ngày, nó đếm từng giây từng phút để cố quên đi anh chàng ấy, nhưng…không được. Trái tim nó sắp vỡ ra, nó cảm thấy rối bời.
- Em Thiên Mai lên trả bài! - Một tiếng gọi vang lên trong tai, nó chợt nhận ra mình đang học Toán. Nó bước lên mà lòng nặng trĩu vì nó chưa học được chữ nào cả, và thế là nó bị điểm 0.
Nó buồn lắm lắm, đường đường là một học sinh giỏi 9 năm liền, thế mà…Ai ai cũng nhìn nó với con mắt chế giễu, châm chọc - “Xấu mà còn học ngu nữa! Hahaha!!!” Giọng nói một đứa bạn vang lên, lớn đến nỗi đủ cho cả thế giới nghe làm nó càng buồn hơn.
Giờ ra chơi, nó ngồi một mình, suy nghĩ những chuyện đã xảy ra với nó. Bỗng, nó cảm thấy như có một bàn tay ấm áp khẽ chạm nhẹ vào vai nó. Nó quay lại, là Trân Trọng - chàng trai học cùng lớp với nó - người nổi tiếng với gương mặt baby, học giỏi kinh khủng, hắn an ủi nó: “Bạn đừng buồn, lần sau cố gắng hơn!” với nụ cười có thể giết chết hàng ngàn con kiến, vài chục ngàn con…“bù chét”…
Nó bất ngờ lắm vì “trước giờ mình đâu có nói chuyện với hắn đâu?”. Có lẽ hắn biết vụ nó thích anh chàng hotboy bóng rổ học cùng lớp (chàng này cũng nổi tiếng vô tâm, lạnh lùng, vô cảm dữ lắm).
Nó chỉ biết cười gượng với hắn. Lại bằng nụ cười “giết chết sinh vật” ấy, hắn nói với nó: “Cố lên! Cố lên! Cố lên! Bạn tốt của tôi!” rồi chạy mất tiêu.
Nó bị sốc “nặng” với lời nói và nụ cười “kinh khủng” ấy, gì mà “Bạn tốt của tôi?”. Rồi tự nghĩ: “Tên này chắc cũng tửng dữ lắm đây!”.
Không hiểu sao nó cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn, nó thấy vui hơn và không còn mặc cảm nữa.
Cả ngày hôm đó nó chỉ nghĩ đến hắn, nghĩ đến cuộc trò chuyện ấy, rồi nó nhận ra một điều rất “bự” rằng, trái tim nó - một trái tim không lành lặn đang ấm dần lên và dường như nó đang được một bàn tay ai đó chăm sóc, phải chăng là bàn tay ấy -bàn tay của người có nụ cười “giết chết sinh vật”?
petho0145



0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây