AI BẢO EM KHÔNG LẤY CHỒNG


(thongtin247) -

Sau khi tốt nghiệp đại học, Cổ Lệ Phương không về nhà thăm ba mẹ mà ở lại thành phố tìm việc làm. Lệ Phương đến từ Tây Sương – Hồ Bắc, nhà cô rất nghèo. Để con có thể học hết đại học, gia đình đã bỏ ra thu nhập bằng cả mười năm. Vì thế, cô rất muốn tìm một việc vừa giúp ba mẹ bớt gánh nặng lại có thể có cuộc sống khá hơn chút. Nhưng đã mấy ngày nay, cô chạy đôn chạy đáo khắp nơi từ các xí nghiệp lớn nhỏ đến các hội chợ giới thiệu việc làm mà vẫn không tìm được công việc thích hợp. Bây giờ là lúc sinh viên mới tốt nghiệp đang tranh tìm việc, quả thực mấy hôm nay cô mới nếm trải đựợc cuộc đời.

Lệ Phương tính tìm việc đòi hỏi trình độ thấp hơn chút, chỉ cần có việc là cô sẽ làm.Cô thực sự không còn nhiều thời gian nữa, cũng không thể đợi thêm nữa.

Đựợc sự giúp đỡ của một người bạn, cô được vào làm

công nhân tiện nhà máy lắp ráp cơ khí, lương mỗi tháng 1600 Tệ. Công việc này cũng có chút liên quan tới ngành học thiết kế cơ khí của cô. Sau một tuần làm việc, một ngày nọ cô đựợc giao làm gia công ốc vít. Nhưng khi cầm bản vẽ lên, cô thấy thiết kế có khiếm khuyết.

Thế là cô cầm lấy bản vẽ đi tìm gặp người phụ trách thiết kế kỹ sư Trương Bân. anh ta không đợi cô đề xuất ý kiến gì liền quát mắng: “ Cái quái gì, đợi vài bữa nữa là rõ đúng hay sai. Không cần nói nhiều nữa, cứ theo bản vẽ mà làm, có chuyện gì đâu đến lượt cô chịu trách nhiệm. Anh ta nói xong không thèm nhìn cô lấy một cái bỏ đi luôn làm Lệ Phương lúng túng không biết mình sai chỗ nào. Đương khi Lệ Phương ấm ức vừa khóc vừa từ từ đi về xưởng, đúng lúc gặp xưởng trưởng Âu Dương Vỹ Tụng. Vỹ Tụng là người thành phố, hơn Lệ Phương mấy tuổi. Lệ Phuong vào công ty đều do anh ta sắp xếp công việc. Thấy cô khóc liền hỏi có chuyện gì. Lệ Phương thút thít kể toàn bộ sự việc cho anh ta nghe. Nghe xong, anh ta coi lại tờ thiết kế một lượt rồi nói với cô: “Em à, kiến nghị của em rất đúng, cứ theo cách em sửa mà làm, có gì anh chịu”.

Có người ủng hộ, Lệ Phương trong lòng cảm thấy được an ủi, tạm thời tươi tỉnh trở lại. Cô gắng sức gia công sản phẩm theo bản chỉnh sửa của mình.Sau này, cô cũng mấy lần thấy bản thiết kế có vấn đề, kịp thời báo Vỹ Tụng và đều đựợc anh ủng hộ.

Giám đốc công ty sau khi biết được chuyện này, phá lệ cho cô đảm nhiệm việc thiết kế máy móc, lương cũng tăng lên gấp hai.

Lệ Phương trong lòng rất vui, vui vì những gì mình học cuối cùng cũng được dùng ở nơi này. Tất nhiên cô cũng cảm kích trước sự ủng hộ và giúp đỡ của Vỹ Tụng. Cô coi Vỹ Tụng là người bạn đáng tin cậy nhất của mình. Có tâm sự gì cô đều nói cho anh biết, quan hệ giữa hai người ngày càng gắn bó, tình cảm thêm sâu đậm. Khi tình cảm hai người đã phát triển thành tình yêu, Lệ Phương nhận được một bức thư nặc danh. Trong thư nói Vỹ Tụng là kẻ không tốt, có vợ con rồi lại còn muốn lừa đàn bà con gái, đúng là kẻ lừa đảo. Thư còn kèm theo hình hai vợ chồng bế con, người trong hình đúng là Vỹ Tụng.

Lệ Phương nhận được tấm hình này vô cùng giận dữ, chửi mắng người trong hình một chập. Vỹ Tụng lại tới căn phòng Lệ Phương thuê tìm cô. Thấy anh tới cô quăng tấm hình trước mặt anh. Vỹ Tụng thấy tấm hình sững người lại, mặt biến sắc. Lệ Phương thấy thái độ anh ta như vậy, biết chuyện này là thật. Cô gằn giọng nói : “ Đứa bé đó dễ thương quá nhỉ, xinh đẹp giống mẹ nó quá nhỉ ”.

Vỹ Tụng cầm lấy tấm hình đột nhiên quay đầu lại, nói với cô: “ Em tin điều này là thật sao, lẽ nào tình cảm giữa hai chúng mình lại không bằng một tấm hình vu cáo này ?. Nói rồi anh từ từ bước tới Lệ Anh. Lệ Anh sợ hãi nói: “ Vỹ Tụng anh định làm gì, anh định làm gì ? ”. Cô vừa nói vừa lùi dần.Vỹ Tụng khích động : “ Tôi thì có thể làm gì, tôi hết lòng hết sức giúp cô như thế, vậy mà cô lại không tin tôi, âm thầm điều tra tôi ”. Lệ Phương vừa phân trần vừa tránh sau bức tường : “ Tôi không có điều tra anh, là người ta gửi cho tôi, thật đấy”. Lúc này, bỗng có tiếng bước chân người đi tới, dừng trước cửa, rồi có tiếng gõ cửa đồng thời gọi to: “ Lệ Phương, có bạn học cũ tới tìm”. Lệ Phương vội vàng đáp: “ Vâng, tới liền, tới liền” bèn nhân cơ hội mở cửa chạy ra ngoài.Lệ Phuong chạy xuống lầu dưới, hoàn toàn không thấy bạn học đâu. Cô tìm khắp nơi một lượt vẫn không thấy. Lúc này cô mới thấy Trương Bân cười cười đi lại phía cô, nụ cười hình như hàm chứa điều gì đó. Lệ Phuong lập tức hiểu ra, bèn đứng yên tại chỗ, đợi anh ta tới trước mặt mới hỏi: “ Vừa rồi là anh gọi tôi?” “ Tôi không gọi, là cô chạy ra” Trương Bân vẫn cười cười nhìn cô.“ Thư, là do anh gửi phải không?” cô hỏi. Trương Bân không đáp mà hỏi lại: “ Cô không tin à? ”. Lệ Phương cũng không đáp hỏi vặn: “ Sao phải làm thế”. “ Tôi không muốn cô chịu tổn thương. Đương nhiên tôi cũng có chút lòng riêng vì tôi thích cô ”. Anh ta nói thẳng. Lệ Phương không biết phải nói sao, sau một hồi suy nghĩ cô nói : “ Cám ơn đã giải vây cho tôi”. Nói xong dợm bước đi. “ Nói cảm ơn tôi rồi, lẽ nào không nể mặt đi ăn cơm cùng tôi, có thể tôi không bằng cô trong công việc nhưng cô đi thế này lại không sợ có người đến quấy rầy à? ”. Lệ Phương lưỡng lự dừng bước: “ Thôi được, ăn ở đâu? ”. Trương Bân cười nói: “ Đương nhiên do cô quyết định”. “Vậy thì đi Hỷ Tương Phùng”.

Sau khi ăn cơm, Lệ Phương không về phòng. Trương Bân đưa cô tới nhà nghỉ ở một đêm. Hôm sau, cô không những đổi số điện thoại mà còn đổi phòng. Đây toàn là do Trương Bân giúp cô làm. Lên công ty làm việc cô đi thật nhanh, không muốn gặp Vỹ Tụng. Có lúc gặp thì cô làm lơ giả như không quen biết, vội bỏ đi không cho anh nói một lời. Vỹ Tụng có đến tìm cô mấy lần nhưng cô chẳng màng, quay người bỏ đi. Tất cả điều này tất nhiên không qua mắt được Trương Bân.

Có một hôm, Lệ Phương thấy Vỹ Tụng đến phòng thiết kế, cô tưởng anh tới tìm, vội tránh mặt. Nhưng anh lại đi thẳng vào phòng Trương Bân, không lâu sau hai người họ cùng nhau đi ra.

Sau khi Lệ Phương hết giờ làm về nhà. Không lâu sau, Trương Bân cũng tới. Lệ Phương có chút giận anh ta sau buổi trưa đi ra ngoài với Vỹ Tụng bèn hỏi Trương Bân hôm nay đi đâu với Vỹ Tụng, còn làm việc xấu gì. Trương Bân nhăn mặt nói : “Hai người cùng công ty, anh ta tới vì việc công, nên không thể không đi, muốn tránh mặt anh ta, chỉ có một con đường là hai đứa mình nghỉ việc sang công ty khác làm.”

Lệ Phương nói: “Chúng mình làm việc ở đây rất tốt mà, lương cũng khá, nghỉ việc tìm việc không dễ đâu. Với lại chúng ta đâu có làm gì xấu, sao phải tránh anh ta. Anh ta lo việc ở xưởng, chúng ta lo việc thiết kế, ít gặp mặt, sợ gì chứ”.

Lúc này, ngoài cửa bỗng có tiếng người nói: “ Anh ta muốn đi vì anh ti tiện, sợ gặp bạn bè”. Lệ Phương nghe giọng của Vỹ Tụng, quay mình mở cửa, sẵng giọng: “ Ai cho anh tới đây ? ”. Vỹ Tụng không thèm để ý tới Lệ Phương, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Bân:“ Ai để tôi tới đây, hừ. Cô hỏi Trương Bân ấy, là tôi theo đuôi anh ta tới đấy. Lệ Phương không biết có chuyện gì, nhìn Trương Bân đợi anh ta giải thích nhưng anh ta cúi đầu chẳng nói gì.

“Anh ta còn mặt mũi nào nói nữa, hay để tôi nói luôn. Khi cô tới ứng tuyển, thấy cô tôi bèn nhờ Trương Bân nghĩ cách giúp tôi lấy lòng cô. Sau khi việc thành, tôi bằng lòng cho anh ta 10.000 Tệ. Tôi biết cô học thiết kế cơ khí nên mới có chủ ý đưa cô tới xưởng. Anh ta lại cố tình đưa ra bản thiết kế sai để cô thấy, lại không nghe lời cô sửa nó cũng để cho tôi ủng hộ cô sản xuất theo thiết kế của cô. Từ đó làm nổi bật tài năng của cô vì vậy mới được cô tín nhiệm. Tôi cũng đã đưa tiền cho anh ta nhưng không ngờ giám đốc lại biết rồi điều cô đến phòng thiết kế. Anh ta tiếp xúc với cô, cũng thích cô, bèn ngầm viết ra bức thư với tấm hình ấy. Không sai, hình trong đó là tôi nhưng cô gái và đứa bé là chị gái và cháu ngoại tôi.

Tôi chưa từng nghĩ anh ta ti tiện vậy. Hôm đó, khi tôi thấy tấm hình, tức đến nỗi không làm chủ được mình. Sau này tôi nhiều lần muốn giải thích cho cô, nhưng cô không cho tôi một cơ hội nào, chỉ nghe lời ngon ngọt của anh ta, lừa cô xa lánh tôi. Âu Dương Vỹ Tụng tức giận nói.

“Tình yêu của tôi dành cho Lệ Phương là thật, chúng tôi có cùng sở thích, cùng chung tiếng nói, chung công việc”. Trương Bân biện luận.

“Lẽ nào tình yêu của tôi là giả sao ?, Tôi tốn biết bao công sức để chơi thôi à ?”. Vỹ Tụng gào lên.

“Đừng có cãi nhau nữa. Các người toàn loại xấu xa, cút hết cho tôi, cút ngay ”. Lệ Phương cũng gào lên.

Vỹ Tụng và Dương Bân từ từ lủi ra khỏi phòng.

Hôm sau, Lệ Phương xin thôi việc, rời khỏi nơi đã làm cô đau khổ. Cô quyết định trước hết đi chơi cho thư thái rồi về nhà thăm ba mẹ sau đó mới tìm đường khác. Lệ Phương lên tàu về nhà. Trên tàu, cô ngồi lặng lẽ hồi tưởng lại quãng thời gian cô bị Vỹ Tụng – Trương Bân bỡn cợt. “Không, không thể nói là bỡn cợt, nên là…” Lệ Phương nghĩ. Bỗng cô thấy tim đập nhanh mặt đỏ ra, cô mang theo tâm trạng đầy phức tạp về nhà. Lệ Phương vừa bước vào cổng nhà đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho rối bời. Cô thấy Vỹ Tụng đang bổ củi trước nhà.

Lệ Phương chạy xộc tới tức giận nói: “ Âu Dương Vỹ Tụng, đồ khốn nạn, khốn nạn! Anh đến nhà tôi làm gì? ”. Vỹ Tụng bị tiếng la của cô làm cho giật mình, anh cúi đầu cười ngượng ngùng: “ Phương à, em đừng nổi nóng, anh thấy em nghỉ việc, anh cũng nghỉ luôn. Khi tìm đến nhà em thấy em vẫn chưa về, anh rất lo, khôn g biết em đi đâu. Nhưng anh biết em nhất định sẽ quay về, vì thế ở nhà đợi em, hà hà, chúng mình thật có duyên.

“Vô lại, mau cút cho tôi”. Lệ Phương hét lên. Cô làm kinh động mọi người trong nhà.

Mọi người lục tục kéo ra, nói: “ Phương, vào đi con, anh ấy đợi con mấy hôm rồi, con la hét gì thế, chả ra sao cả, người ta từ xa đến đây thì cũng coi như khách, có gì từ từ nói”.Lệ phương nén giận, hằn học nhìn Vỹ Tụng một cái rồi vào nhà.

Vỹ Tụng cũng theo sau, vừa nói mình sai, vừa bông đùa : “ Con trai theo đuổi con gái có ba chiêu là tán, lừa và đểu. Ai bảo em không lấy chồng, lại không có bạn trai vì thế đàn ông mới tán, lừa và đểu em cho tới khi nắm được em trong tay. Phương, anh thề, anh thực lòng mến em, tuy lừa dối em cũng là vì yêu em quá, tha thứ cho anh nhá, đều là lỗi của Trương Bân nếu không hai đứa mình sao chia lìa được, phải không nào”.

“ Vỹ Tùng, anh…., được, anh không đi, tôi đi, sáng sớm mai tôi về lại thành phố, tôi thế nào cũng tránh được anh.

“ Được, em đi, anh giúp em gói gém hành lý”

“ Anh, anh, anh thật tính nằm vạ đây à”. Lệ Phương chỉ tay vào Vỹ Tụng.

“ Không, là để em không đi đấy”. Vỹ Tụng nhăn nhở.

Cứ thế, hai người ở trong nhà tranh cãi mấy hôm, làm náo động mấy hôm cũng lại gây tiếp mấy hôm, cuối cùng cũng chẳng biết ai đúng ai sai, ngược lại thấy hai người cùng nhau ra khỏi nhà, cùng làm việc, cùng nhau cầm chày, ở nhà có đến hơn nửa tháng, rồi lại cùng nhau về lại thành phố.

Ai mà thấy được chiêu xỏ lá này của Âu Dương Vỹ Tụng có công hiệu đến thế. Con gái ơi, thực sự khó mà qua nổi ba chiêu sát thủ cua gái này của đàn ông lắm.

suu tam

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây

 
Trang chủ | Liên kết | Không gian đẹp | Trắc nghiệm vui | Girl xinh | Nghệ thuật cắm hoa | Sáng tạo | Làm đẹp | Làm hoa Voan | Du lịch | Thể thao | Tình yêu | Teen | Bài thuốc dân gian | Nude | Sự tích hoa