(thongtin247) - Những ngày sau đó tôi và "taxi" vẫn nhắn tin cho nhau, nhưng tôi cảm thấy hơi ngài ngại như mình đang là kẻ che dấu một điều gì đó... Thứ bẩy, anh ấy vừa trở về sau một chuyến đi thực tế dài ngày để chụp ảnh phong cảnh, anh hẹn tôi đi uống cafe.... Cafe cũng tốt và cafe cũng thích, chuyện trò thoải mái và tôi lại được xem ảnh anh chụp....
Tôi bước vào cửa quán và nhìn thấy anh đang nói chuyện cùng một ai đó.... Tôi nhìn kỹ hơn thì ra là thằng cha nham nhở đến muộn vì chén gái hôm nào.... Nhìn thấy hắn tôi lạnh toát sống lưng.... Tôi nhẹ nhàng kéo chiếc mũ rộng vành đội vì trời quá nắng, kéo che mặt... rồi chậm rãi và từ tốn, ngồi vào 1 bàn ở khóc khuất sau lưng 2 người...
Lại một lần nữa... tôi đóng vai.... kẻ nghe lén!
- Thật không? Mày nhìn thấy nó vào bệnh viện phụ sản à?
- Tao nói dối mày làm đéo gì, tao thấy nó vào đấy mà, thảo nào, hôm đầu tiên gặp ở chỗ đi ăn, tao thấy quen quen...
- Uhm....
Trời ơi, cái quái mẹ gì thế này....
- Tao đoán là nó đi phá thai đấy...
- Điên
Trời! Không! Tôi chỉ muốn bật dậy và gào lên: "Không! không phải vậy!"
- Mày không tin à, mày thích nó chứ gì, nó yêu cái thằng bạn tao, thằng đấy sở khanh vãi đái, hơn tao nhiều... con nào vào tay nó, mà không nạo phá vài lần, hơi lạ đấy!
Trời đang nắng không hiểu sao chuyển dông như muốn mưa xầm xì.... Tôi tái mét mặt.
- Tao thấy nó đi cùng thằng bạn tao hôm sinh nhật tao... có hỏi qua, chén nhau gàn 2 năm rồi đấy, mà thằng này vẫn phóng khoáng hào hoa lắm. Chứng tỏ con này phải làm sao đấy, không thì đéo con nào chịu để người yêu đi trăng hoa như thế. Mày công nhận không?
Tim tôi như quặn lại.Hai răng va đập vào nhau... vô thức tôi cắn môi đứt máu.... máu chảy xuống chiếc áo trắng đang mặng... thấm thành từng giọt đọng lại màu đỏ thẫm... tôi run lên... người tôi run lên....
- Thôi, mày đừng nói nữa.- Anh hút thuốc, và xua tay đi... cơ mặt co rúm lại dường như tức giận.
- Tao cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi...
- Biết rồi!
- Mày phải suy nghĩ cho kỹ! Thà đi đá phò còn hơn ăn sái của bạn bè.
- Tao cũng thích nó, nhưng đúng như mày nói đấy... đàn ông... không ai chịu nổi nỗi nhục này.... - Anh cười....- Hôm nay, tao hẹn nó ở đây... giờ nghĩ lại đúng là không nên gặp... Thôi... tao với mày, về trước đi, tao không muốn gặp nữa, phiền lắm... lại không dứt được....
Hai người đàn ông cười, rồi đứng dậy thanh toán đi về....
Điện thoại tôi rung... Trời đột nhiên mưa dữ dội. Có một tin nhắn: "Anh xin lỗi, anh có cuộc hẹn phỏng vấn gấp, anh phải đi, không đến được! Hẹn em khi khác nhé!" ... Nước mắt tôi chảy, rớt xuống màn hình điện thoại... người gửi: "taxi" - tôi cười....Nếu cứ bất kỳ người con gái nào, vào bệnh viện phụ sản cũng chỉ để phá thai, thì không ai bị bệnh phụ khoa nữa rồi.... Tôi lại cười... và mưa thì vẫn rơi... Ôi cái bệnh của tôi.... khiến tôi trở thành đứa con gái..... phá thai cơ đấy...Còn hy vọng nào nữa không? bỏ mặc một đứa con gái vô tội oan uổng giữa trời mmưa dông và nước mắt rơi đau xót lòng?????
Xót lắm, đau lắm.... tôi mở túi, lấy vỉ thuốc giảm đau,nuốt một viên... đau quá.... cơn đau vẫn cắn xé mỗi khi tôi suy nghĩ như thế này... Nhục! Ngu! Ngốc! Điên dại! Quằn quoại! Khốn nạn! Tất cả những cảm xúc đó băm nát thân xác và trí não hao gầy của tôi....
Tôi nguyền rủa, tôi oán hận, tôi khinh bỉ, tôi phỉ nhổ.... Cuộc đời quá bất công... Chó má! Tôi gào lên... Tôi muốn làm như thế... và... tôi khua tay... cốc cafe văng xuống đất... vỡ toang...
Bất giác tôi nhớ tới thói quen "chén gái" , nhớ tới 2 đường thẳng xanh - đỏ song song! Ồ, bọn con trai, tốt nhất chỉ nên "chén gái" và mãi mãi như thế.... Biết yêu thương của chúng nó là gì không? Là cứ mỏi mòn đi bới lông tìm vết, là cứ lê lết chọn lọc những mối tính và liên tục đi phá trinh để chén... là oán trách là hờn ghen... là căm hận trong phôi, và đớn đau suốt đời... người con gái....Lại một lần nữa thất vọng bởi những góc nhìn đàn ông... tôi bị xem như một kẻ thủ ác, trong khi... chỉ là nạn nhân....
Chuông điện thoại...
Lại...
Reo lên...
Màn hình là...
"Xe bus"
- A lô, em à!
- Uh, sao anh?
- Anh... anh...
-Chuyện gì...
- Con nhỏ đó...
-Uh, biết rồi...làm sao?
- Nó bảo nó có thai....
Điện thoại của tôi văng xa....Tiếng tút dài hay tắt lịm của con tim đau nhói....???????.......
LTS: Khi đàn bà căm hận và phẫn nộ, sự trả thù còn cay độc và nham hiểm hơn cả đàn ông.... Hậu quả.... sẽ là không thể tượng tượng.... Xin anh... đừng làm ai hận...
Lại một lần nữa tôi bước ra đường khi trời mưa và trong lòng bão, nhưng lần này tôi chạy... chạy bằng hết sức tôi có thể... chạy không chỉ bằng thể xác mà còn bằng cả tâm hồn đang hoang mang.... Có cần thiết mưa phải rơi như thế này? Có cần phải đẫm nước khi bước chân run rẩy và sụt sịt như vậy....
Ông trời, qủa thực, ông không công bằng với tôi hay tôi không công bằng với mình đây?????
Đêm buông xuống dần và cái bước chạy điên loạn của tôi đưa tôi về con phố xa nào tôio không còn rõ nữa.... Tôi nhìn đường vắng, tôi nhìn mình đắng.... chắc hẳn lúc tôi chạy như thế, rất nhiều người nhìn tôi rồi.... Sao giờ đây, tôi đứng lại... lại chẳng có ai còn nhìn tôi nữa....
Này các người, nhìn đi, nhìn đi, nhìn cho kỹ.... Tôi muốn hét lên như thế....
Rồi tôi chợt nhận ra rằng... đêm đã phủ bóng từ bao giờ... và chẳng còn mấy ai ở trên đường để nhìn tôi điên loạn nữa....
Tôi lững thững bước đi....
Tôi chẳng muốn về nhà.....
Tôi đi về phía khu chung cư đứa bạn thân nhất của tôi sống....
Có lẽ... nó là chốn yên ổn cuối cùng...
Tiếng lòng tôi rung lên bần bật...
Mưa đã tạnh nhưng nước mưa dính trên thân xác hoang tàn của tôi làm tôi lạnh....
THang máy chạy nhanh vun vút....
Tôi gõ cửa mở...
Và...
Tôi ngã gục....
Ngất lịm đi.....
Tôi bước vào cửa quán và nhìn thấy anh đang nói chuyện cùng một ai đó.... Tôi nhìn kỹ hơn thì ra là thằng cha nham nhở đến muộn vì chén gái hôm nào.... Nhìn thấy hắn tôi lạnh toát sống lưng.... Tôi nhẹ nhàng kéo chiếc mũ rộng vành đội vì trời quá nắng, kéo che mặt... rồi chậm rãi và từ tốn, ngồi vào 1 bàn ở khóc khuất sau lưng 2 người...
Lại một lần nữa... tôi đóng vai.... kẻ nghe lén!
- Thật không? Mày nhìn thấy nó vào bệnh viện phụ sản à?
- Tao nói dối mày làm đéo gì, tao thấy nó vào đấy mà, thảo nào, hôm đầu tiên gặp ở chỗ đi ăn, tao thấy quen quen...
- Uhm....
Trời ơi, cái quái mẹ gì thế này....
- Tao đoán là nó đi phá thai đấy...
- Điên
Trời! Không! Tôi chỉ muốn bật dậy và gào lên: "Không! không phải vậy!"
- Mày không tin à, mày thích nó chứ gì, nó yêu cái thằng bạn tao, thằng đấy sở khanh vãi đái, hơn tao nhiều... con nào vào tay nó, mà không nạo phá vài lần, hơi lạ đấy!
Trời đang nắng không hiểu sao chuyển dông như muốn mưa xầm xì.... Tôi tái mét mặt.
- Tao thấy nó đi cùng thằng bạn tao hôm sinh nhật tao... có hỏi qua, chén nhau gàn 2 năm rồi đấy, mà thằng này vẫn phóng khoáng hào hoa lắm. Chứng tỏ con này phải làm sao đấy, không thì đéo con nào chịu để người yêu đi trăng hoa như thế. Mày công nhận không?
Tim tôi như quặn lại.Hai răng va đập vào nhau... vô thức tôi cắn môi đứt máu.... máu chảy xuống chiếc áo trắng đang mặng... thấm thành từng giọt đọng lại màu đỏ thẫm... tôi run lên... người tôi run lên....
- Thôi, mày đừng nói nữa.- Anh hút thuốc, và xua tay đi... cơ mặt co rúm lại dường như tức giận.
- Tao cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi...
- Biết rồi!
- Mày phải suy nghĩ cho kỹ! Thà đi đá phò còn hơn ăn sái của bạn bè.
- Tao cũng thích nó, nhưng đúng như mày nói đấy... đàn ông... không ai chịu nổi nỗi nhục này.... - Anh cười....- Hôm nay, tao hẹn nó ở đây... giờ nghĩ lại đúng là không nên gặp... Thôi... tao với mày, về trước đi, tao không muốn gặp nữa, phiền lắm... lại không dứt được....
Hai người đàn ông cười, rồi đứng dậy thanh toán đi về....
Điện thoại tôi rung... Trời đột nhiên mưa dữ dội. Có một tin nhắn: "Anh xin lỗi, anh có cuộc hẹn phỏng vấn gấp, anh phải đi, không đến được! Hẹn em khi khác nhé!" ... Nước mắt tôi chảy, rớt xuống màn hình điện thoại... người gửi: "taxi" - tôi cười....Nếu cứ bất kỳ người con gái nào, vào bệnh viện phụ sản cũng chỉ để phá thai, thì không ai bị bệnh phụ khoa nữa rồi.... Tôi lại cười... và mưa thì vẫn rơi... Ôi cái bệnh của tôi.... khiến tôi trở thành đứa con gái..... phá thai cơ đấy...Còn hy vọng nào nữa không? bỏ mặc một đứa con gái vô tội oan uổng giữa trời mmưa dông và nước mắt rơi đau xót lòng?????
Xót lắm, đau lắm.... tôi mở túi, lấy vỉ thuốc giảm đau,nuốt một viên... đau quá.... cơn đau vẫn cắn xé mỗi khi tôi suy nghĩ như thế này... Nhục! Ngu! Ngốc! Điên dại! Quằn quoại! Khốn nạn! Tất cả những cảm xúc đó băm nát thân xác và trí não hao gầy của tôi....
Tôi nguyền rủa, tôi oán hận, tôi khinh bỉ, tôi phỉ nhổ.... Cuộc đời quá bất công... Chó má! Tôi gào lên... Tôi muốn làm như thế... và... tôi khua tay... cốc cafe văng xuống đất... vỡ toang...
Bất giác tôi nhớ tới thói quen "chén gái" , nhớ tới 2 đường thẳng xanh - đỏ song song! Ồ, bọn con trai, tốt nhất chỉ nên "chén gái" và mãi mãi như thế.... Biết yêu thương của chúng nó là gì không? Là cứ mỏi mòn đi bới lông tìm vết, là cứ lê lết chọn lọc những mối tính và liên tục đi phá trinh để chén... là oán trách là hờn ghen... là căm hận trong phôi, và đớn đau suốt đời... người con gái....Lại một lần nữa thất vọng bởi những góc nhìn đàn ông... tôi bị xem như một kẻ thủ ác, trong khi... chỉ là nạn nhân....
Chuông điện thoại...
Lại...
Reo lên...
Màn hình là...
"Xe bus"
- A lô, em à!
- Uh, sao anh?
- Anh... anh...
-Chuyện gì...
- Con nhỏ đó...
-Uh, biết rồi...làm sao?
- Nó bảo nó có thai....
Điện thoại của tôi văng xa....Tiếng tút dài hay tắt lịm của con tim đau nhói....???????.......
LTS: Khi đàn bà căm hận và phẫn nộ, sự trả thù còn cay độc và nham hiểm hơn cả đàn ông.... Hậu quả.... sẽ là không thể tượng tượng.... Xin anh... đừng làm ai hận...
Lại một lần nữa tôi bước ra đường khi trời mưa và trong lòng bão, nhưng lần này tôi chạy... chạy bằng hết sức tôi có thể... chạy không chỉ bằng thể xác mà còn bằng cả tâm hồn đang hoang mang.... Có cần thiết mưa phải rơi như thế này? Có cần phải đẫm nước khi bước chân run rẩy và sụt sịt như vậy....
Ông trời, qủa thực, ông không công bằng với tôi hay tôi không công bằng với mình đây?????
Đêm buông xuống dần và cái bước chạy điên loạn của tôi đưa tôi về con phố xa nào tôio không còn rõ nữa.... Tôi nhìn đường vắng, tôi nhìn mình đắng.... chắc hẳn lúc tôi chạy như thế, rất nhiều người nhìn tôi rồi.... Sao giờ đây, tôi đứng lại... lại chẳng có ai còn nhìn tôi nữa....
Này các người, nhìn đi, nhìn đi, nhìn cho kỹ.... Tôi muốn hét lên như thế....
Rồi tôi chợt nhận ra rằng... đêm đã phủ bóng từ bao giờ... và chẳng còn mấy ai ở trên đường để nhìn tôi điên loạn nữa....
Tôi lững thững bước đi....
Tôi chẳng muốn về nhà.....
Tôi đi về phía khu chung cư đứa bạn thân nhất của tôi sống....
Có lẽ... nó là chốn yên ổn cuối cùng...
Tiếng lòng tôi rung lên bần bật...
Mưa đã tạnh nhưng nước mưa dính trên thân xác hoang tàn của tôi làm tôi lạnh....
THang máy chạy nhanh vun vút....
Tôi gõ cửa mở...
Và...
Tôi ngã gục....
Ngất lịm đi.....
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây