Một nghịch lý có thật: ở quê người ta làm việc cật lực để có tiền ra phố: ở. Còn người ở thành lại cố kiếm thật nhiều tiền để về quê mua ruộng, lập vườn: nghỉ.
Thêm nữa… ở phố người ta sống trong nhà gạch, bê tông. Nhà ken nhà, mái chồng lên mái. Nhà ống, nhà hộp quẹt... chen nhau trên những con đường náo nhiệt. Đèn điện không bao giờ tắt vì ánh sáng mặt trời không vào nhà được. Trăng, mây, gió núi, rừng cây… đến con gà, con bướm, con sâu, tiếng chim gù… được thấy nhiều… trên ti vi, máy tính! Người cứ như bồ câu sáng chui ra, tối lại chui vào. Mệt, căng thẳng, buồn… chặc lưỡi… Thôi, vì kinh tế… ráng một thời gian.
Còn đâu lấy thời gian lãng mạn, còn lấy đâu “năng lượng” để sạc cho mình sau một ngày kiệt sức? Với diện tích hơn một mẫu, không giống như bao người có tiền lập vườn, xây biệt thự. Cơ ngơi này cũng dành để nghỉ ngơi, hưởng nhàn. Nơi nạp “năng lượng” để bắt đầu ngày mới. Ở đây sự “gầy dựng” không bao giờ dừng lại, như phát triển của cây. Trồng tự nhiên, được chăm bón theo kiểu “tự phát triển”: lá già - lá rụng, hoa nở - hoa tàn, có quả - có cây.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây