(thongtin247) - Em đã cảm thấy cuộc sống thật may mắn khi có anh bên em... nhưng bây giờ, em phải tìm mọi thứ để có thể lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống khi anh không còn bên cạnh.
Hàng ngàn lần em muốn được một lần ôm chặt anh, hàng ngàn lần em chỉ muốn được nghe giọng nói của anh mà em không thể cầm điện thoại và gọi cho anh. Anh biết là em đâu hạnh phúc như anh nghĩ, anh biết em cũng đau lắm không?
Em đã giận anh nhiều nhưng rồi em lại thấy có lẽ em thương anh nhiều hơn. Tại sao tình yêu anh dành cho em chỉ có thế. Tại sao anh nói yêu em nhiều lắm mà cuối cùng anh chỉ làm được như thế? Tại sao hả anh? Tại sao anh không dám thừa nhận với tất cả mọi người là anh yêu em? Tại sao yêu em thật lòng mà anh không dám dành lấy em? Tại sao lúc ấy anh chờ em đến bên anh mà anh chạy lại bên em? Tại sao lúc ấy anh không cho em niềm tin vào thứ gọi là tình yêu của anh?
Em biết làm gì được khi anh nói với mọi người là "anh chỉ tán tỉnh em thôi" là đùa mà phải không anh? Vì cái tôi của anh quá lớn ư hay vì anh không tin anh yêu em hay anh không tin mình đủ bản lĩnh của một người đàn ông để có thể đem lại hạnh phúc cho em hơn cái hạnh phúc mà em đang có? Em đã không muốn tin điều đó nhưng em phải chấp nhận, anh à!
Em phải tìm mọi thứ để có thể lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống khi anh không còn bên cạnh.
Có hàng nghìn câu hỏi tại sao em muốn hỏi anh mà em không bao giờ đủ can đảm để hỏi... Không phải em không tin anh mà em cố gắng không tin, không hiểu anh... Làm sao em dám chấp nhận tình cảm anh dành cho em? Làm sao em dám tin có người tốt với em như vậy, vì em mà có thể làm tất cả...? Em không xứng đáng, anh muốn người con gái nào tốt hơn em nhận được tình cảm đó, không phải anh?
Tại sao mình lại gặp nhau để rồi suốt đời phải xa nhau hả anh?
Sao anh cứ làm tim em loạn lên khi nó đã yên nhịp? Sao anh cứ bắt nó phải có lúc ngừng đập vì anh? Làm sao em bình yên được khi em biết anh vẫn nghĩ về em, anh vẫn không quên em, em vẫn là cơn ác mộng mỗi đêm của anh...
Anh à! Em đã cảm thấy cuộc sống thật may mắn khi có anh bên em... nhưng bây giờ, em phải tìm mọi thứ để có thể lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống khi anh không còn bên cạnh. Em tham lam, em đa tình, anh có nghĩ thế không anh?
Giờ em hạnh phúc vì em biết anh đã ghét em... Và em sẽ hạnh phúc với những gì em đang có, những gì thuộc về em mà không có anh ở đó. Nhất định là như thế anh ạ!
Hàng ngàn lần em muốn được một lần ôm chặt anh, hàng ngàn lần em chỉ muốn được nghe giọng nói của anh mà em không thể cầm điện thoại và gọi cho anh. Anh biết là em đâu hạnh phúc như anh nghĩ, anh biết em cũng đau lắm không?
Em đã giận anh nhiều nhưng rồi em lại thấy có lẽ em thương anh nhiều hơn. Tại sao tình yêu anh dành cho em chỉ có thế. Tại sao anh nói yêu em nhiều lắm mà cuối cùng anh chỉ làm được như thế? Tại sao hả anh? Tại sao anh không dám thừa nhận với tất cả mọi người là anh yêu em? Tại sao yêu em thật lòng mà anh không dám dành lấy em? Tại sao lúc ấy anh chờ em đến bên anh mà anh chạy lại bên em? Tại sao lúc ấy anh không cho em niềm tin vào thứ gọi là tình yêu của anh?
Em biết làm gì được khi anh nói với mọi người là "anh chỉ tán tỉnh em thôi" là đùa mà phải không anh? Vì cái tôi của anh quá lớn ư hay vì anh không tin anh yêu em hay anh không tin mình đủ bản lĩnh của một người đàn ông để có thể đem lại hạnh phúc cho em hơn cái hạnh phúc mà em đang có? Em đã không muốn tin điều đó nhưng em phải chấp nhận, anh à!
Em phải tìm mọi thứ để có thể lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống khi anh không còn bên cạnh.
Có hàng nghìn câu hỏi tại sao em muốn hỏi anh mà em không bao giờ đủ can đảm để hỏi... Không phải em không tin anh mà em cố gắng không tin, không hiểu anh... Làm sao em dám chấp nhận tình cảm anh dành cho em? Làm sao em dám tin có người tốt với em như vậy, vì em mà có thể làm tất cả...? Em không xứng đáng, anh muốn người con gái nào tốt hơn em nhận được tình cảm đó, không phải anh?
Tại sao mình lại gặp nhau để rồi suốt đời phải xa nhau hả anh?
Sao anh cứ làm tim em loạn lên khi nó đã yên nhịp? Sao anh cứ bắt nó phải có lúc ngừng đập vì anh? Làm sao em bình yên được khi em biết anh vẫn nghĩ về em, anh vẫn không quên em, em vẫn là cơn ác mộng mỗi đêm của anh...
Anh à! Em đã cảm thấy cuộc sống thật may mắn khi có anh bên em... nhưng bây giờ, em phải tìm mọi thứ để có thể lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống khi anh không còn bên cạnh. Em tham lam, em đa tình, anh có nghĩ thế không anh?
Giờ em hạnh phúc vì em biết anh đã ghét em... Và em sẽ hạnh phúc với những gì em đang có, những gì thuộc về em mà không có anh ở đó. Nhất định là như thế anh ạ!
nguồn sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây