Khoai lang sùng

(thongtin247) - Thi xong, chẳng cần từ giã ai, nó nhảy tót lên xe Long Xuyên - Chợ Mới về nhà nội. Ở đây có một lớp dạy tiếng Anh cho con nít mà hè nào chú Út cũng để dành cho nó thực tập. Nó chỉ mới là sinh viên năm nhất, sang năm mới đến lượt nó là thanh niên tình nguyện. Chả sao, hè năm nào mà nó chẳng tình nguyện về đây chứ!

Minh họa: Duy Nguyên

Lũ nhóc hay tin nó về chạy ùa lại nhà chú Út léo nhéo như bầy chìa vôi đòi học tiếng Anh.

Chú Út nhỏ nhẹ với từng đứa:

- Rồi, rồi! Thầy đã nói với chú Kiên chủ tịch xã bố trí chỗ cho các con. Chiều mai, các con ra trường tiểu học để cô giáo điểm danh rồi học luôn nghe chưa.

Lũ nhóc dạ rân trời rồi chạy rầm rầm qua cầu ván. Tiếng hát, tiếng la, tiếng cười làm náo động cả con đường quê yên ả.

oOo

- Cô ơi! Con tên Lê Văn Mãi, bảy tuổi.

- Con tên Lê Thị Mỹ Linh, chín tuổi.

- Con tên... Con tên...

Lũ nhóc quay nó như con dế rồi mới yên vị trên ghế ngồi. Nó định xếp quyển vở ghi tên tụi nhỏ lại thì...

- Cô ơi! Còn... em nữa, em tên Thái Thành Trung.

- Em bao nhiêu tuổi? - Nó hỏi mà chẳng ngẩng đầu lên.

- Dạ! Hai lăm.

- Cái gì? - Nó ngước lên đẩy cặp mắt kính rớt gần tới chóp mũi, nhìn chằm chằm vào gã "Hai lúa" tuổi hai lăm mà còn đến lớp học ở trước mặt nó.

- Anh lớn rồi, lớp này cô... À không, tôi chỉ dạy con nít, anh về đi.

- Cô ơi! Cho em học với! - Tiếng gã "Hai lúa" nài nỉ.

- Hồi đó anh học lớp mấy rồi nghỉ? - Nó nhìn gã dò xét.

- Dạ, học lớp 6 em nghỉ, nhà hổng ai mần "guộng" tiếp tía nên em nghỉ. Em thích tiếng Anh lắm cô, hồi đó em có học một ít "gồi".

Hai tay gã vân vê vạt áo, làm như gã là con gái, cái quần tây gã mặc phèn đóng gần tới đầu gối, đôi dép lào lẹp xẹp, quyển vở gã cuộn tròn rồi nhét vào túi áo. Nó chặc lưỡi:

- Thôi! Anh vào lớp đi, đừng xưng em với tôi, kêu tôi là Lê được rồi.

Gã ngoan ngoãn xuống tuốt bàn chót ngồi. Nó viết bài hát A, B, C lên bảng, tụi nhỏ thích chí hí hoáy viết vào, náo nức chờ cô giáo dạy hát. Nó liếc mắt tới chỗ gã, gã đang chồm lên, hụp xuống nhìn tập con bé bàn trên, hai mắt nheo nheo.

- Sao anh không nhìn bảng? Tôi viết đầy đủ cả mà!

Gã đứng lên ấp úng:

- Tôi không thấy!

- Tôi viết lớn hơn anh thấy không?

- Không! - Gã lắc đầu.

- Hay anh lên bàn nhất ngồi!

Lập tức lũ nhỏ bỏ viết xuống lao nhao:

- Cô ơi! Chú ấy cao lớn, ngồi bàn nhất sao tụi con thấy?

- À há! - Nó ngớ người ra.

Gã gãi đầu nhìn nó cười như thông cảm.

- Này, anh nhìn sách tôi mà viết, không được làm bẩn đấy nhé!

Gã đưa hai tay lễ phép nhận sách, đôi mắt lấp lánh. Sao giống quá đôi mắt của Khang mỗi khi cố tình viết bài không kịp để mượn vở của nó. Nó lắc đầu rồi quay lên bảng như xua đi ý nghĩ của mình.

Tiếng lũ nhỏ say sưa hát A, B, C như một bản hợp ca. Gã cũng hồn nhiên vô tư nhìn sách rồi hát theo tụi nhỏ. Tan học, trên đường về, từng ngọn đèn pin leo lét soi đường. Thằng Mãi, con Linh hát mãi bài A, B, C. Con Lý, con Thanh giành nhau lấy lòng nó:

- Cô ơi! Để con xách cặp cho cô.

Gã im lặng đi phía sau. Nó nhớ có lần nghe mẹ nói những người bị quáng gà do thiếu vitamin A, về đêm mắt họ rất yếu. Nó quay lại:

- Mắt anh yếu lắm, anh lên phía trước đi.

- Cảm ơn cô! Tôi thấy đường mà!

Hôm sau nó trả bài, lũ nhỏ háo hức xung phong. Chỉ có gã ngồi im như thóc, lặng lẽ quan sát cả lớp, làm như gã là giáo viên dự giờ vậy.

- Thái Thành Trung, trả bài!

Gã điềm nhiên bước đến trước mặt nó, ánh mắt làm nó toát mồ hôi. Trời ơi, sao giống quá ánh mắt của thầy Hưng

giám thị đã từng làm tụi nó thất kinh hồn vía. Để xua đi nỗi sợ hãi mơ hồ vô tình ập đến và để chứng minh rằng mình không hề lép vế trước gã "Hai lúa" kia, nó cất giọng sang sảng, oai nghiêm:

- Anh đọc bài hôm qua cho tôi nghe!

Có lẽ nó "ngầu" hơi quá đáng, gã từ điềm nhiên bỗng trở nên ngập ngừng, hai vạt áo run run.

- Anh đừng sợ, cứ coi tôi như củ khoai lang sùng là được rồi, vô tư đi.

Lũ nhỏ nghe nói "khoai lang sùng" thích chí cười vang. Gã tái mét, lập bà, lập bập. Rồi nó cũng cho gã về chỗ với món nợ "ngày mai tính".

Nó xin thêm chú Út quyển "English for children" cho gã mượn. Hôm sau đã thấy gã bao giấy kiếng cẩn thận, tinh tươm.

Tháng bảy mưa ngâu, đường quê lầy lội đất bùn. Đêm đêm, tan lớp trên đường về, lũ nhỏ tay xách dép, tay rọi đèn vẫn hào hứng, líu lo với nhau về những mẫu câu, những bài hát mà nó vừa dạy, bỏ nó và gã tụt lại phía sau.

- Anh ở quê chắc biết nhiều về ruộng rẫy lắm hé, kể cho tôi nghe với!

Mắt gã như sáng lên, tay rọi đèn pin, tay kia múa máy đôi dép để kể cho nó nghe về những ngày be bờ xuống giống, những ngày vào vụ thu hoạch, tiếng máy suốt máy kéo vang cả cánh đồng. Qua lời kể sôi nổi, hào hứng của gã, nó như mơ màng về những ngày mùa vui rộn rã, những cô thôn nữ, những chàng trai quê gặp nhau trong mùa vụ, cùng lao động, trêu vui, những cụ cười tươi, những ánh mắt thẹn thùng...

- Phải chi lúc học trong lớp anh cũng sôi nổi như thế này thì hay quá!

- Lúc đó cô giáo nghiêm quá, tôi sợ!

- Sợ gì chứ! Đã bảo anh cứ coi tôi như "khoai lang sùng" là được rồi!

- Sao được chứ?

- Sao lại không?

- Khoai lang sùng đắng lắm, không ngọt như cô giáo đâu.

- Tôi mà ngọt à? Tôi thấy mình chua như chanh thì có.

Mải nói chuyện nó chẳng lo nhìn đường, một vũng nước ở ngay dưới chân nó.

- Á!

- Cô giáo, coi chừng!

Nó chới với, bàn tay của gã đã kịp thời giữ nó lại để khỏi phải bốn vó tế trời. Lũ nhóc đi phía trước quay lại lao nhao:

- Cô ơi, cô có sao không?

Sau lần đó gã mạnh dạn hơn. Lúc giải lao, gã còn mang sách lên hỏi nó cách đọc những từ ở bài chưa học tới. Nhìn gã tròn miệng, nhe răng phát âm cho đúng, nó tức cười nôn ruột. Nhìn gã sao giống con Ý lúc học ngữ âm thực hành quá. Lúc nào con Ý cũng rên: "Ngữ âm là môn sát thủ của tao". Còn gã, chữ nào cũng làm cho gã lắc đầu, le lưỡi rồi thở dài ngao ngán.

- Cô giáo ơi! Từ này đọc sao? - Gã chìa mảnh giấy có viết từ "proud"(1) rồi nhìn nó.

- Đọc là /"prud"/

- "prud" hả cô?

- Ờ, /"prud"/

- Hình như... tôi nghe người ta đọc khác.

- Anh nghe ai đọc?

- Hổng nhớ nữa! Mà hình như hổng phải vậy.

- Anh giỏi hơn tôi à? - Nó nghiêm mặt.

Gã lặng im. Thấy mình hơi quá đáng, nó dịu giọng:

- Anh về chỗ đi, tôi về xem lại từ điển, mai trả lời anh!

Nó lật như muốn rách quyển từ điển Oxford, chữ "proud" hiện ra trước mặt như le lưỡi chọc quê nó với hàng phiên âm /praud/. Nó ngượng đỏ cả mặt. Sai thì sửa có gì đâu.

Nó mang theo quyển từ điển Oxford cùng với đôi dép lào mới mua ban sáng (đền cho đôi dép gã rớt xuống kênh trong lúc vịn nó khỏi trượt té buổi tối trước). Bàn cuối vắng tanh.

- Chú Trung đâu mấy đứa?

- Cô ơi! Chú ấy nhờ con trả sách cho cô, chú ấy đi rồi, không học nữa.

- Đi đâu?

- Con hổng biết. Hồi đó, tới giờ hè, hổng mấy khi chú ấy mới về nhà, ở mấy bữa rồi lại đi. Lần này chú ở được hơn bảy ngày là lâu nhất đó cô.

Nó buông một tiếng thở dài, nhận quyển sách từ con Thanh. Lũ nhỏ bi bô đọc bài, đâu biết rằng lâu lâu cô giáo lại nhìn về cái bàn trống ở cuối lớp với đôi mắt buồn buồn. Đôi dép lào như biết thân biết phận của mình, nằm im thin thít trong cặp của nó mà lóng tai nghe tiếng ê a của lũ nhỏ.

Ngày hè qua mau, nó phải về trường trở lại thân phận thật của chính mình. Lớp học ngày cuối sao giống ngày cuối cấp III của nó quá. Không ai nói gì, chỉ lẳng lặng trao nhau ánh mắt. Lũ nhóc tặng nó nào xoài, nào mận với câu nói muôn thuở:

- Năm tới cô về nữa nghe cô!

oOo

Con Ý chạy rầm rầm lên phòng nó.

- Ê! Có thầy dạy rồi mày!

- Môn gì?

- Ngữ âm thực hành! Sát thủ của tao đó. Mày biết hôn, ổng tên Tê-Mũ-Ba.

- Tên lạ vậy?

- Tao đâu biết, thằng Thiện nó nói. Còn nữa, ổng mới đi học nâng cao nghiệp vụ ở nước ngoài về, chưa vợ lại đẹp trai.

Con Ý mừng cũng đúng, lớp cử nhân tiếng Anh của tụi nó suốt một năm qua chỉ toàn là cô dạy. Tụi nó mong một thầy còn trẻ dạy môn chuyên ngành. Nhưng hình như hi vọng mong manh lắm.

Người ta nói con trai thường học những môn tự nhiên, những môn xã hội và nghiên cứu, ngôn ngữ chỉ dành cho con gái. Lớp nó đã là ví dụ minh họa cụ thể rồi còn gì. Hai thanh gươm Khang, Thiện bị vây quanh bởi những bông hồng đầy gai trong "Tây Lương" toàn con gái.

Con Ý đi rồi, nó loay hoay một lúc với căn phòng của mình rồi ngủ. Khi nó giật mình thức dậy... Trời ơi! Mười lăm phút nữa bảy giờ. Cái đồng hồ báo thức hết pin mà nó đâu hay. Nó làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi dắt xe ra cổng đến mức không thể nhanh hơn được nữa.

Chú Thái bảo vệ nghiêm mặt:

- Hè ngủ nướng quen rồi hả?

Nó lấm la lấm lét vào lớp. Hôm nay thầy Tê-Mũ-Ba gì đó dạy tiết đầu. Hên quá, ổng đang làm quen với lớp chứ chưa dạy. Nó lí nhí:

- Sorry sir! I am late.

- No problem! Come in please! (2)

Nó luýnh quýnh vào lớp, bất cẩn thế nào lại vướng dây micrô chúi nhủi, thằng Thiện cười hô hố:

- Bộ thấy thầy "handsome" (3) quá rồi xỉu hả lớp trưởng?

Cái thằng trời đánh! Ta có đeo kính đâu mà biết ổng đẹp với xấu hả! Chờ đó, ra chơi ta cho biết tay! - Nó lầm bầm một mình.

Nó yên vị dưới cái quạt quay hết công suất mà vẫn thấy nực. Chờ nó đeo kính xong, thầy nhẹ nhàng:

- Em làm lớp trưởng à?

Nó đứng lên theo quán tính rồi ngước nhìn thầy.

- Dạ! Có chuyện gì không thầy?

Thầy nở nụ cười tươi như mùa xuân tỏa nắng của các cô gái vùng Kinh Bắc. Còn nó, hai mắt mở tròn, sau đó cười như mếu. Trời ơi! Tê-Mũ-Ba là Thái Thành Trung đó sao?

- Không có gì! Em ngồi đi. Chúng ta bắt đầu nhé!

Thầy nhẹ nhàng mở sách rồi đưa tay sửa sửa gọng kính, hai "mảnh ve chai" trên mắt thầy dày cộm, mới nhìn thôi đã tưởng nó nặng chừng ký lô rồi, hèn chi... Như chợt nhớ ra điều gì, thầy ngẩng lên hỏi:

- Em nào có từ điển Oxford cho thầy mượn?

- Em có nè thầy! - Lại thằng Thiện lanh chanh.

Thầy lật lật rồi lên bảng viết chữ "proud" to thật to kèm cả phiên âm /praud/.

- Lớp trưởng!

- Dạ! - Nó giật mình.

- Em đọc giùm thầy chữ này.

Nó lấm lét nhìn thầy rồi rụt rè.

- Praud!

- Tốt! Em đọc bài 2 trang 7 giùm tôi.

Nó ngập ngừng. Nó vốn dở tệ môn ngữ âm, với lại cái thằng Thiện mắc toi đó, thầy sửa chỗ nào sẽ bị nó nhái hoài chỗ đó, làm như tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của nó vậy.

- Em cứ đọc, đừng sợ! Cứ xem tôi với các bạn là những củ khoai lang sùng thì ổn thôi! Phải không lớp trưởng?

Thầy nhấn mạnh giọng, tỉnh rụi nhìn nó làm cả lớp cười rần rần, rồi cái ông "Hai lúa" đó cũng cười theo. Nó cố nuốt nước mắt mà đọc cho hết bài để mong giữ lại chút sĩ diện của một "con khỉ đầu đàn" đang thất thế.

Hết tiết, thầy gỡ kính, ung dung xách cặp ra ngoài, phong thái đĩnh đạc, nghiêm trang như chưa hề xảy ra chuyện gì, trong khi "lửa" của "hỏa diệm sơn" đang bùng bùng trong nó. Con Ý khều khều:

- Ê mày, thầy phong độ, lịch sự lại vui tính nữa hé?

- Ờ! Ổng còn "Hai lúa" và ba xạo nữa. Rồi mày coi.

- Mày nói sao? Tao thấy ổng khiêm tốn thấy mồ.

- Thôi mệt mày quá...

Nó chau mày bực dọc làm con Ý trố mắt ngạc nhiên:

- Con này hình như hôm nay bị sốt!

Cuối buổi, nó tranh thủ lên thư viện trường. Đang loay hoay giữa những kệ sách cao ngút đầu, nó va phải người đối diện làm rớt cả chồng sách từ tay người ấy.

- Xin lỗi, xin lỗi, để tôi nhặt.

- Không sao đâu, cô giáo!

Nó giật mình.

- Ủa, thầy! Thầy đừng gọi vậy tổn thọ em chết.

- Có gì đâu, một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy, huống hồ cô giáo dạy tôi tới hai mươi bốn chữ cái lận đó!

Nó đỏ mặt vội nhặt hết sách đưa cho thầy. Thầy cũng ngồi xuống nhặt một quyển rồi đưa cho nó.

- Lê nên xem quyển này, hay lắm đó, tôi về trước nha!

"Thực hành phát âm"! Cái tựa quyển sách như chạm tới con vi rút tự ái trong người nó. Ngoài kia, thầy đã ra tới cửa phòng, chân xỏ vào đôi Adidas mới tinh, ung dung bước ra về. Nó bỗng thấy tội nghiệp cho đôi dép lào đã mua lâu nay vẫn nằm im trong chiếc cặp da ở trên gác xép.

(1) Tự hào

(2) Xin lỗi thầy, em đi trễ - Không sao, em cứ vào.

(3) Đẹp trai


theo tuoitre

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây

 
Trang chủ | Liên kết | Không gian đẹp | Trắc nghiệm vui | Girl xinh | Nghệ thuật cắm hoa | Sáng tạo | Làm đẹp | Làm hoa Voan | Du lịch | Thể thao | Tình yêu | Teen | Bài thuốc dân gian | Nude | Sự tích hoa