Từ ngày cuộc sống thiếu anh, một mình em tiếp tục bước đi trên con đuờng thật dài. Đó là điều em đã chấp nhận. Mặc dù, hằng đêm em phải an ủi con tim rạn nứt bằng nuớc mắt.
Tình cờ hôm nay em nhìn thấy tấm hình anh chụp chung với nguời con gái khác. Chị ấy thật đẹp, anh nhỉ? Nhưng điều làm em cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm thấu vào trái tim mình chính là ánh mắt hạnh phúc của anh, nụ cười của anh. Không có em, anh vẫn sống rất tốt. Em xấu xa quá, thấy anh như vậy em phải vui, phải mừng cho anh mới đúng chứ. Sao trái tim em lại quặn thắt thế này? Sao dòng nuớc mắt lại không theo ý em, sao em lại ghét anh đến thế?
Em còn nhớ, lần đầu tiên ánh mắt em chạm phải cái nhìn của anh. Cảm giác khó tả dâng trào trong em. Thời gian sau đó, những giây phút bên anh thật sự quá tuyệt vời, em như lạc vào cõi mộng mơ của cô bé 16 tuổi, cái tuổi ngây ngô, hay giận hờn, hay làm nũng. Em quá vô tâm khi không nhận ra anh đã là một nguời con trai trưởng thành, cũng muốn được quan tâm, được chia sẻ, được yêu thương thật sự. Nhưng anh vẫn chăm sóc em từng chút một. Anh âm thầm đặt vị trí của mình chíếm hữu cả trái tim em.
Rồi anh học xa, chỉ đến dịp Tết mỗi năm, em và anh mới gặp được nhau. Khoảng thời gian ngắn ngủi cũng để em nhận ra em là người con gái hạnh phúc nhất thế giới này. Anh vẫn thủ thỉ vào tai em về tương lai chúng ta. Anh đã vẽ một bức tranh thật đẹp, bức tranh có một ngôi nhà khang trang, có những đứa bé… Nếu đó thật sự là một giấc mơ thì em không hề muốn tỉnh dậy. Giấc mơ có anh…
Em nào có ngờ, giao thừa năm nay cũng là giao thừa cuối cùng của chúng mình. Anh xa em không một dòng chia tay chính thức. Anh vẫn vậy. Vẫn âm thầm, nhẹ nhàng nhưng lần này là bước ra cuộc đời em. Em giận chính mình, giận cả anh. Vì sao anh cho rằng lý do chia tay là một người con trai khác, vì em tốt với người đó. Những câu cuối anh nói với em cũng là "anh thương em, anh buồn vì em" nhưng anh lại xa em. Hay đó chỉ là cái cớ để anh thật sự thoát khỏi em? Câu hỏi đó đã theo em từng ngày.
Và đến hôm nay, em nhận ra rằng tình yêu ở xung quanh mình nhưng nó không hiện hữu giữa hai chúng ta. Em không chắc phải mất bao lâu mới xoá được hình ảnh của anh, nụ cười của anh, cũng có thể nó sẽ theo em suốt quãng đời còn lại. Anh đã có một tình yêu mới, có một nguời khác thay em yêu anh. Phải hạnh phúc nha anh!
"Và em chợt nghe thấy những bước chân anh bên cạnh em. Và em vội ôm lấy nhưng không thấy. Thì ra chỉ là mơ vì em quá nhớ một người. Nhớ nụ cười ngày tháng bên nhau tuyệt vời. Hạnh phúc và khổ đau luôn đi đôi bên cạnh nhau. Anh cho em hạnh phúc nhưng cũng thật đau…".
1 nhận xét:
Bài viết hay quá, cảm động quá
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây