Mùa thu và em

(thongtin247) -



CÓ PHẢI MÙA THU GIẤU EM???

Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế..
Để cuối con đường anh chợt nhận ra em..
Tôi phóng xe giữa đại lộ. Hàng cây ven đường tải xuống ngọn gió mơn man sau gáy nghe lành mạnh. Tôi rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Và hai chúng tôi cùng chơi trò rượt đuổi trên con đường rộng thêng thang.
Thu xuất hiện đằng sau cánh cổng. nhìn thấy cái đầu dựng đứng lên vì gió của tôi, em nhăn mặt:
- Anh lại đua tốc độ rồi phải không?
Tôi nháy mắt thì thào:
- Có m
t ngọn gjó heo may đuổi theo a em bé ak.!
Em chỉ tay lên vòm cây xanh trong vườn:
-đêm qua cũng có 1 cơn gió làm rụng bao nhiêu là lá vàng.mùa thu đã về rồi đấy,anh thấy không?
Tôi lắc lắc thân cây, một trận mưa lá rơi lả tả xuống hai chúng tôi. em nhăn mặt phụng phịu:
-Anh này ác ghê! tránh đừng động vào cây mùa lá rụng anh không biết ak.?
Tôi đưa tay gỡ chiếc lá vương trên tóc em:
-Tại giống cây này đấy chứ.rụng lá đến khiếp.
Tôi quay đi và biết đằng sau em tặng tôi một cái nhăn mặt.
Em và tôi đã cùng nhau đi qua một thời niên thiếu. em mỏng manh và yếu đuối từ khi còn bé. còn tôi,một thằng con trai tai quái suốt ngày chọc ghẹo em, lắm khi còn làm em khóc. Vậy mà chẳng bao giờ em giận tôi lâu. Có lần tôi làm em ngã, máu rướm thành dòng trên trán em, vậy mà em vẫn níu lấy tay tôi, thỏ thẻ:
-Em không giận anh đâu,em không giận anh đâu!



***********************


-Anh nhìn gì thế???
-Vết sẹo trên trán em..xấu quá..hihi
Tôi vờ chun chun mũi,em xịu mặt:
-ừ,em làm sao xinh bằng chị Quỳnh,chị Vi của anh được!!
Nhìn cánh mũi phập phồng của em,tôi biết là em sắp khóc, tôi vội đến bên:
-Em đang vẽ gì thế bé?
-Mùa thu, anh ạ!




Bức tranh của em thấm một màu sắc buồn.con đường trong đó hiện ra mênh mang,những cành cây như nhưng ngón tay gầy guộc đâm thẳng lên trời hoàng hôn vàng úa.
-Cái gì thế này bé?-tôi chỉ ngón tay vào những chấm màu nâu sẫm trên thân cây.
-những vết sẹo của cây...
-như vết sẹo của em ấy hả.?
-không...-giọng em bỗng chùng hẳn xuống. em đưa ngón tay sờ lên vết sẹo trên trán, mắt xa xăm- vết sẹo này có gì đau hả anh, có nhưng vết sẹo khác vô hình nhưng làm mình đau hơn nhiều.
Tôi cúi xuống, nhìn thật lâu vào đôi mắt em:
-Em biết suy tư từ bao giờ thế?
Em cúi mặt:
- Từ lúc anh vô tình...
Những ngón tay mỏng manh, gầy xanh như một cọng cỏ non của em run rẩy trên đầu gối.Tôi chợt hiểu ra điều em muốn nói, và thấy bối rối như thể lòng mình là một đống rơm mà ai đó vừa bới tung lên:
Biết nói gì với em bây giờ?
Ngoài sân, trời không gió mà cây bỗng trút lá.
- Rồi sau đó anh nói gì với thu?- Phong, câu thanh niên có đôi mắt to tròn như con gái nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt quả quyết và sáng lấp lánh
- Chẳng gì cả. Tôi chỉ bảo là tôi có hẹn với Quỳnh, và tôi phải đi...
-Anh phải biết là cô ấy yêu anh chứ! -Phong hét lên, khóe miệng mím lại thành một vệt ngang giận dữ.
Tôi biết chứ. Dù tôi không còn nhớ rõ là mình bắt đầu cảm nhận được tình cảm của em từ khi nào. Có lẽ là từ những chiều chủ nhật, tôi đến và em ùa ra từ sau cánh cổng, hồn nhiên như cỏ non:"Em đợi anh suốt cả ngày dài." cũng có thể bắt đầu từ cái ngày mẹ em theo dượng em sang Nhật, em ôm lấy tôi và khóc nức nở không thôi trên phi trường:"Giờ em chỉ còn một mình anh nữa thôi...".nhưng có lẽ hôm ấy là lần đầu tiên, em thể hiên rõ tình cảm với tôi như thế.
-"và anh đã quay đi"
Bởi vì thằng con trai ích kỉ và tự mãn trong tôi biết rằng,em luôn ở bên tôi, dù tôi có hay không câu trả lời cho em.dù tôi có đi với Vi, với Quỳnh hay với bất cứ ai đi nữa, dưới vòm cây xanh mát trong vườn, em vẫn lặng lẽ chờ đợi tôi với cây cọ vẽ và những ngón tay xanh mềm. và có lẽ bởi vì tôi chưa sẵn sàng cầm những ngón tay mong manh ấy để dắt em vào thế giới của tôi, cái thế giới ồn ào, sôi động hơn rất nhiều so với thế giới của em.
Nhưng tôi không ngờ, đến một ngày nọ, em đã xa tôi mãi mãi.

************************************

-Anh biếtkhông. Những ngày trên gường bệnh, cô ấy vẫn không thôi nhớ đến anh...
Hôm ấy là một buổi chiều xám xịt. Tôi phóng xe như điên khi nhận được điện thoại của Phong. Em đang ngủ vùi mê mệt trên giường bệnh khi tôi đến. Tôi nắm những ngón tay gầy guộc của em, xót xa...
Em mở mắt nhìn tôi, đôi môi tái nhợt hé ra một điệu cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, thì thầm gọi tên em mãi không thôi...
Đó là lần cuối em cười với tôi. Em bỏ tôi đi vào một buổi chiều gió heo may xơ xác khắp thành phố. Phong trao cho tôi cuốn sổ bìa xanh: "Thu nhờ tôi gửi cho anh...". Tôi lật cuốn sổ, ngay trang đầu tiên là nét chữ nhỏ nhắn quen thuộc của em với hai câu thơ:
"Tránh đưng đụng vào cây-mùa lá rụng
Nhắc suốt đường chỉ bấy nhiêu thôi."
***
Tôi phóng xe giữa đại lộ. Ngọn gió quen thuộc lại sà xuống, rủ rê tôi chơi trò đuổi bắt. Tôi dừng xe bên đường, ngước nhìn vòm cây xanh lấp lánh những ánh nắng như mắt em đang nhìn tôi tinh nghịch. Tôi thì thầm: " Em có trên đó không Thu"
Một chiếc lá vàng trên vòm cây đậu xuống vai tôi. Tôi nhặt chiếc lá cho vào túi áo. Dường như chiếc lá đang thủ thỉ điều gì đó với trái tim tôi.
Em chỉ trốn tôi đâu đó trong mùa thu thôi, phải không cô bé?


(ST)

1 nhận xét:

Unknown nói...

tin bóng đá tây ban nha mới nhất
tin bóng đá ý
tổng hợp bóng đá pháp

Đăng nhận xét

♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây

 
Trang chủ | Liên kết | Không gian đẹp | Trắc nghiệm vui | Girl xinh | Nghệ thuật cắm hoa | Sáng tạo | Làm đẹp | Làm hoa Voan | Du lịch | Thể thao | Tình yêu | Teen | Bài thuốc dân gian | Nude | Sự tích hoa