Những kí ức về cô, luôn mang trong đó những câu hỏi, sự đắn đo và dằn vặt
Cô ạ!
Con không biết sao con lại viết cái này nữa, chỉ là tất cả các kí ức phổ thông đã bị năm học cô chủ nhiệm lấn át hoàn toàn.
Cuối năm cô nói rằng, có những đứa cô sẽ không nhớ hoặc sẽ quên, nhưng con thì cô nhớ mãi, không quên được, bởi con là đứa làm cho cô dễ …điên nhất. Lúc đấy lớp mình đã khóc đấy nhỉ, con nhớ, thì con cũng khóc, chả biết sao lại khóc, do không nghe cô quát nữa chắc?… hay chỉ đơn giản, con không biết, điều gì sẽ đến tiếp theo…
Cô chẳng bao giờ hiểu được lũ học trò đâu, cô hiểu gì về con đâu nào? Cô bảo cô ghét con lắm cơ đấy. Con còn nhớ rõ cái ánh mắt của cô, nhìn như ba con ấy, nó hằn học, tức tối và sậm màu, con ghét cái ánh mắt đó, ghét cay ghét đắng. Cô còn nhớ lần đầu con khóc trước lớp chứ, cái lần cô chỉ tay sang dãy lầu bên kia và chửi vào mặt con như thể con là đứa con gái hám trai ấy "cô sang bên đó mà cưới chồng đi !" , con ghét cô , ghét vì cô chẳng bao giờ dành cho con một thứ mà người ta bảo đó là sự tôn trọng.
Ừ, con là đứa học dốt, thì đã sao cô? Học dốt thì không thể coi là con người sao? cô gần như chẳng cần biết sự tồn tại của con, con là không khí ấy. Năm học đó, thật sự là cay đắng.
Con nhớ như in, tất cả những gì cô đã nói với con, đã "răn dạy" con, … học với cô, con có thêm cái cảm giác, ừ thì mình chỉ là một con gì đó … biết nói . Hình như con giống cái gai trong mắt cô lắm, như ba con đấy, con chỉ là một cái gai, không hơn và có thể còn kém.
Con nhớ trại Xuân, con đã cố gắng biết bao để gần gũi cô hơn, con đã chủ động để nói chuyện với cô, đấy không phải là một lớp học, như thường ngày, nhưng thái độ cô dành cho con là cả một sự khinh bỉ mà con cảm thấy mình phải căm hận trong cuộc đời này. Tất cả kí ức phổ thông, con tự nhủ lòng mình rằng, nó chẳng có gì đáng mà nhớ, chỉ là những thứ điên rồ, thảm hại và vứt đi. Vứt đi. Và con đã vứt đi. Theo cái cách người ta quăng cái gì đó không còn xài được. Vì con chỉ là kẻ đang vứt đi, vứt nốt cuộc sống của mình.
Ngày họp lớp, con đã muốn về với lớp, muốn gặp cái mà ta hay bảo đó là thân thương, muốn cùng tụi nó lên thăm cô như dịp Tết rồi, muốn thấy cô , một chút kỷ niệm đã qua. Nhưng nước mắt phủ nhận những điều ấy. Vì con nhớ rằng, mình đã hận cô biết bao.
Con đoán rằng, cô đã muốn vứt con đi biết bao, như lời cô nói, con còn ngồi trong cái lớp này là do thầy hiệu phó và ba mẹ con đỡ giùm, chứ con chẳng xứng đáng… con thầm rủa mình, mày chỉ là hạng rác rưởi thôi, và thế là con chấp nhận cái thứ vị rác rưởi đó.
Cô có biết, con đã bỏ thi học sinh giỏi thành phố vì những lời của cô không/ lẽ ra con biết mình có cơ hội để làm việc đó, nhưng con đã quăng nó đi, vì con không muốn nghe thêm những lời soi mói của cô "học như thế mà thi cái gì ?"
Con đã đổ toàn bộ lỗi đấy cho cô, vì cô, con đã đánh mất một đời học trò.
Cô à!
Con không biết vì sao mình viết thế, có lẽ vì quá khứ và kí ức của con thực sự rất… rất hận những hình ảnh có cô bên trong, con đã không cân được lòng mình.
Con nhớ như in cái nụ cười rất thoải mái của cô, khi con chụp hình đêm trại, cho dù nụ cười đó, cô không dành cho con. Con nhớ đêm đó con đã vào phòng y tế và thấy cô thế nào, một người phụ nữ có khuôn mắt cau có, luôn sàng giọng quát nạt đã cuộn tròn trong chiếc chăn bông thật kín, không biết rằng, cái đứa học trò căm ghét đang nhìn mình. Con rùng mình, khi thấy rằng, mọi sự hận thù không còn nữa. Con đơn giản, đang cố giữ lại cho mình những hình ảnh cuối cùng thật đẹp.
Con nhớ, cái ngày cuối cùng, con đã cố gắng lên trường cho đủ đội hình một lớp. Cô đã hỏi con, rất nhẹ nhàng, vì sao con vắng suốt 2 ngày học cuối cùng. Và cô đã quan tâm về sức khoẻ của con, một lần duy nhất.Con thừa nhận, 2 ngày đó, sức khoẻ con không tốt, nhưng chưa thảm đến mức nằm ở nhà, chỉ là… con muốn tránh cô, tránh lớp, tránh lũ bạn, tránh những thứ làm con cảm thấy mình thảm hại, tránh những thứ có thể làm con rơi nước mắt. Con chối bỏ mình, trong một cộng đồng, một tập thể, chối bỏ những hình ảnh đấy. Con không có bản lĩnh để đối mặt với điều đó.
Con về nhận sổ đoàn để làm hoàn thành hồ sơ nhập học, cô đi ngang qua con, cô có biết không nhỉ? con đã cúi chào cô, nhưng cô đã đi qua,… vô tình hay cố ý, con lại cảm thấy mình là một đám không khí nặng 60 kí lô.
Con đã muốn thông báo kết quả thi của con cho cô, muốn báo với cô, nhưng rồi thôi, liệu cô có quan tâm không… hay con sẽ tiếp tục nhận được những điều con đang muốn trốn tránh?
Cho đến giờ, chưa bao giờ con thừa nhận cách cô giáo dục con là thành công. Hay khẳng định rằng, cô đã giết toàn bộ niềm tin của con… Nhưng con lại nhận ra, tất cả đều không như con suy nghĩ… vì con đã không dũng cảm khẳng định được mình, vì con đã buông tay với số phận, và vì con đã sống ích kỉ…
Những kí ức về cô, luôn mang trong đó những câu hỏi, sự đắn đo và dằn vặt. Nếu thời gian có quay trở lại… nếu có quay trở lại thì đã sao nhỉ…liệu con có thể ngồi đối diện với cô như đứa học trò cũ không? liệu con có đủ bình tĩnh để không đổ lỗi của con cho cô không? và liệu, con có thể nhìn thấy, một lần nào đó, cô cười với con không? Tết thầy cô … con có về không cô nhỉ? Con sợ, mình lại hối hận thêm một lần nữa.
Kan
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây