Yêu nhau được một năm, anh đưa chị về ra mắt gia đình rồi đám cưới diễn ra,trong nụ cười của chị,trong giọt nước mắt tiễn con của mẹ...
Chị về làm dâu từ đó...
Rồi anh xin được một xuất lao động ở nước ngoài...anh ra đi biền biệt,thi thoảng anh có gửi chút tiền về..
Chị ở nhà phụng dưỡng cha mẹ chồng,mọi việc trong nhà đều do bàn tay chị quán xuyến,ngày cha chồng đau ốm,chị tận tình chăm sóc cho đến phút lâm chung của ông..
Rồi ngày ngày chị phụ mẹ chồng đem hàng ra chợ bán,công việc quần quật mãi ,đôi bàn tay chai sạm và những nét chân chim hằng lên đôi mắt nâu buồn của chị...
Anh vẫn đi biền biệt không về....
Chị vẫn sống và là chổ dựa cho mẹ chồng trong tuổi xế chiều sắp tắt,hai người đàn bà nương tựa vào nhau...
......................................
Rồi anh cũng về,anh báo tin còn hai ngày nữa anh về....
Chi hân hoan,nụ cười lấp láy sau rèm mi dài...
Chị ra chợ mua vội bộ chăn màn mới,sắm cho mình chiếc váy ngủ mới tinh...Về nhà trải tấm ra màu hồng trên chiếc giường sờn bạc...
Trong giấc mơ chị thấy mình dụi đầu vào vai anh nũng nịu,là anh ôm chị chặt trong cánh tay mình,chị thiếp đi....
............................
Anh trở về thật,anh bước vào nhà...thân hình cao to lừng lững,làn da trắng hồng vì bao năm sống ở quê người,anh trẻ ,đẹp và phong độ hơn xưa..
Chị choáng ngợp,ý nghĩ chui đầu vào ngực anh trở thành vô thức...chị nắn nắn bàn tay chai sạn của mình...
_Anh! anh về rồi...
Tiếng nói nghèn nghẹn của chị đứt quảng khi thấy một người đàn bà đang vác túi đi vào nhà..
Chị ta cất giọng bực bội...:
_Con hẻm này lầy lội quá,bẩn nữa,làm em suýt ngã mấy lần
Anh khẽ khàng giới thiệu:
_Đây là Hoàng Mai,cô ấy sống cùng anh bên Đức
_....Còn đây là Lệ ,anh đã nói với em rồi..
Người đàn bà nhếch miệng cười rồi quay đi....
Bà mẹ chồng ngồi yên,khẽ đưa vạt áo lên lau vội dòng nước mắt đang chảy dài...
Chị lặng yên một hồi rồi lảo đảo đi ra phía sau nhà...
Gục đầu vào bức tường sau mé bếp,chị nấc lên từng tiếng,tiếng khóc kìm lại nên toát ra thứ âm thanh ư ử ,nao lòng...
Rồi như chợt nhận ra điều gì,chị vội gạt nhanh dòng nước mắt,vốc nước vào mặt rồi thoăn thoắt dọn cơm...
Những món ăn anh thích khi còn ở nhà mà sáng nay chị đã dậy đi chợ từ tinh mơ được dọn lên..
Người đàn bà chê ỏng ẻo vì thức ăn không hợp khẩu vị,anh chị gượng gạo gắp thức ăn vào bát...,người mẹ già lặng yên...không khí ngột ngạt...
......................
Tối đến, trên chiếc giường có tấm ra màu hồng trong căn phòng của chị,người đàn ông và người đàn bà cười rúc rích...
Trong căn phòng bên cạnh,mẹ chồng chị nhắm vội đôi mắt già nua cố ru mình vào giấc ngủ...
Nằm bất động chị nghe rõ mồn một từng cử động trong căn phòng bên,tiếng rên rỉ,âm thanh quằn quại của khoái lạc...chiếc giường kọt kẹt liên hồi,rồi chị nghe tiếng thở dốc của người đàn ông...
Bất giác chị ngồi bật dậy...đi ra phía sau hè...ánh trăng chếch chếch phía cuối trời...
.....
Chị dậy sớm và đi chợ lo bữa sáng và bữa trưa....
Khi mặt trời lên cao thì người đàn bà mới dậy...ăn vội miếng cơm,hai người đi ra ngoài với áo quần chỉn chu..
Anh quay đầu dặn:_ tối anh mới về
Trong căn nhà bé nhỏ chơi vơi chị lặng lẽ thu dọn hành lý...
Có lẽ chị phải đi,người mẹ già ngồi nơi bậc thềm khóc tu tu như con trẻ...
........................
Chiều chạng vạng,chị bước ra khỏi nhà,băng qua con hẻm nhỏ lầy lội,chị hòa mình vào dòng người chấp chới bước đi...
Không phải là ngày nắng cháy sạm da cùng mẹ chồng bưng hàng ra chợ bán,không phải là những ngày mưa trắng xóa mặt đường để đi chăm cha chồng trong bệnh viện...Chỉ là chiều chập choạng bước chân đi ,mặc thức thả hồn vô định...
Chị bước qua buổi chiều tàn,hòa mình vào đêm ,chấm dứt một đời làm dâu .....chưa bao giờ trọn vẹn...
Thành phố đã lác đác lên đèn.....
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây