Rồi một chiều ký ức bỗng bừng lên
Sáng lấp lánh trên những tàng cây đang mùa trổ lá
Mơn man xanh lạ
Từng ảnh hình tươi mới trước hoàng hôn
Thấy mình quay lại là một đứa trẻ chưa vướng bụi thị thành
Trở về với đồng xanh – chân trần vương bùn thơm nồng rơm rạ
Cánh cò mềm bay lả
Nghiêng xuống từ câu hát mẹ bao dung
Này con rô đồng
Mùa mưa đuổi bắt
Tiếng cười trong vắt
Em dệt lòng ta…
Những mùa trăng qua
Tóc thề chợt rối
Cánh đồng tiếc nuối
Vàng một niềm riêng…
Câu thề sang ngang
Mênh mang con sóng
Lưỡi liềm trăng lạnh
Ta gặt lòng ai?
Khói bếp thở dài
Khô một mùa nhớ
Cạn một mùa thương
Con cá rô đồng
Ngược dòng mắc cạn…
Ta mải miết chạy theo tiếng cười xưa – ra phố thị tập làm người lớn
Bỏ đồng xanh hoang vắng ngọn gió lành…
Một buổi chiều thấy hoàng hôn chòng chành… Vỡ vụn…
Giữa thị thành mơ ngọn gió đồng quê
Luênh loang ký ức thức tràn về
Sáng lấp lánh trên những tàng cây đang mùa trổ lá
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây