Mỗi lần xuống tàu, tôi thường mang cảm giác lắc lư suốt nửa ngày sau đó. Nó là dư chấn nhẹ nhàng của một tích tắc ngắn ngủi trong cuộc đời mà tôi vừa trải qua, nơi tôi sống một nhịp sống hoàn toàn khác.
Ngành đường sắt thế giới đã có khoảng 460 năm lịch sử, còn ở Việt Nam cũng đã ngót nghét hơn 1 thế kỷ. Khi mới ra đời, nó được ca tụng như một bước tiến vĩ đại, người ta reo lên trong hứng khởi với viễn tưởng “Con người sẽ đi từ thành phố này tới thành phố khác, nhanh như chim (...) Hành khách sẽ lên tàu buổi sáng ở Washington, ăn sáng ở Baltimore, ăn tối ở Philadelphia, và xuống tàu tại New York cùng ngày hôm đó.” (Oliver Evans, nhà sáng chế người Mỹ, phát biểu năm 1800).
Và rồi, tưởng những toa tàu lắc lư ấy đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, trở thành vật trưng bày trong một bảo tàng nào đó (cũng là lý do Thuỵ Sĩ đã mua lại một chiếc đầu tàu hơi nước hiếm hoi còn sót lại tại Đà Lạt), hoặc là nơi để người ta thỉnh thoảng ghé qua ngậm ngùi “xin một vé đi tuổi thơ”. Nhưng hóa ra nó vẫn có chỗ đứng của mình, trong thế giới của mình - thế giới không nhỏ của những người chỉ có thể đi tàu, hoặc chỉ thích đi tàu.
Và thế là, trong thời đại của Boeing, của Shinkansen, những toa tàu vẫn lặng lẽ lắc lư, chở trong mình một cuộc sống chẳng đâu có được.
(suu tam)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
♦Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm blog !
♦Bạn có thể cho ý kiến của mình về blog xin vào phần nhận xét ở dưới.
♦Mọi ý kiến của bạn sẽ giúp blog ngày càng hoàn thiện hơn đáp ứng được nhu cầu cho chính bạn .
♦Nếu bạn muốn liên kết Logo với thongtin247 thì bấm vào đây